Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 98

“Cho nên nói, trở thành hoàng tộc là sự cám dỗ lớn đến mức nào, đường muội của ngươi khẳng định đã động ý định này.”
“Đại hoàng tử muốn kết thông gia với Hộ Quốc công phủ, ngươi lại đúng vào lúc này mất tích, người bên Hộ Quốc công phủ có thể thay thế ngươi kết thông gia, cũng chỉ có đường muội kia của ngươi.” Lạc Khê nói thẳng.
Theo góc nhìn của nàng, chuyện này chắc chắn có bàn tay của tiểu thúc kia của Tô Nghiên.
Nếu không phải vậy, một cô gái chỉ quanh quẩn trong nhà, làm sao có thể bố trí một cuộc mai phục lớn như vậy ở bên ngoài, bắt một người sống sờ sờ như Tô Nghiên mang đi chứ?
“Nhưng bọn hắn chỉ dựa vào một chút tin đồn mà đã làm ra chuyện như vậy với ta, cũng quá đáng lắm rồi?” Tô Nghiên thật sự nổi giận.
Nàng còn nhớ rõ, trước khi mình hôn mê, rõ ràng chỉ nghe thấy giọng nói của đường muội.
Nàng ta đến để xem xét mình có hay không trúng chiêu, sau đó Tô Nghiên cảm giác mình bị nhét vào trong thứ gì đó.
Sau đó liền hoàn toàn ngất đi, lúc tỉnh lại lần nữa, Tô Nghiên đã ở trên xe ngựa của bọn buôn người.
Không biết đã đi bao lâu, bọn chúng bán nàng vào Thúy Vân Lâu.
Ngay từ đầu, để không ai nhận ra nàng, những người đó đã làm cho nàng trông dơ dáy bẩn thỉu, cho nên lúc mới đến Thúy Vân Lâu.
Tô Nghiên bị ném vào trong kho củi, mãi cho đến sau này được bà tử rửa sạch mặt, mới bị tú bà mang đi “chăm sóc đặc biệt”.
“Ta thấy không phải là tin đồn đâu, chỉ sợ bọn họ đã lấy được tin tức vô cùng xác thực từ đâu đó.” Lạc Khê lại phân tích nói.
“Ta tuyệt đối sẽ không để bọn hắn được như ý, A Khê, ngươi giúp ta, ta muốn về Kinh Đô vạch trần bọn hắn.” Tô Nghiên nóng nảy nói.
Vừa nghĩ đến cha còn đang bị bọn hắn lừa gạt, Tô Nghiên liền sợ hãi, sợ cha thật sự đáp ứng tiểu thúc, để đường muội đi kết thông gia.
Nhà bọn họ trước nay luôn giữ trung lập, một khi đường muội gả cho hoàng trưởng tôn, Hộ Quốc công phủ kia chính là phe phái của Đại hoàng tử không thể nghi ngờ.
Nhưng Tô Nghiên lúc này người có thể nhờ cậy cũng chỉ có Lạc Khê.
“Ngươi đừng gấp, bạn của ta đã đang dò la tin tức ở kinh đô, chờ hắn báo tin cho ta, ta sẽ bảo hắn hộ tống ngươi về Kinh Đô.” Lạc Khê vỗ vỗ vai Tô Nghiên trấn an nói.
“A Khê, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta thật sự......” Tô Nghiên nói, hốc mắt nóng lên.
Nàng nghĩ đến câu chuyện Lạc Khê vừa kể.
Nếu không phải gặp được Lạc Khê cứu nàng, chẳng phải kết cục của nàng cũng sẽ giống như vị thiên kim tiểu thư trong câu chuyện kia sao?
Nhưng ngược lại, Tô Nghiên lại phấn chấn tinh thần, hiện tại nàng đã có kỳ ngộ khác, tuyệt đối sẽ không để lũ tiểu nhân kia được như ý.
“Yên tâm nào, đây đều là mệnh trung chú định, ta chính là chân mệnh thiên nữ đến cứu vớt ngươi đó, ha ha, ngươi tuyệt đối đừng khóc nha, ta không biết dỗ người đâu!” Lạc Khê nói, làm ra bộ dạng sợ sệt.
“Phụt, A Khê, ngươi tốt thật!” Tô Nghiên quả nhiên nín khóc mỉm cười.
Nhưng mà, Lạc Khê nói cũng không sai, nếu lão thiên phái A Khê tới cứu nàng, nàng đương nhiên không thể phụ lòng sự sắp đặt này.
Nàng không khóc, nàng sẽ sống thật tốt, chờ trở lại Kinh Đô, sẽ cho những kẻ tiểu nhân này phải trả giá.
“Biết rồi, ngươi còn nói như vậy nữa, ta sẽ tưởng ngươi muốn lấy thân tương hứa đấy, nhưng biết làm sao bây giờ, ta lại không phải nam tử, cưới ngươi không được nha?” Lạc Khê cố ý nói đùa.
Mặc dù bây giờ mỹ nhân đang mang một gương mặt xấu xí, nhưng điều đó sao ảnh hưởng đến khí chất xuất trần của nàng được chứ?
“A Khê, ngươi lại nói bậy rồi!” Tô Nghiên nghe vậy, cười càng vui vẻ hơn.
Sau khi Tô Nghiên thẳng thắn, quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước, tiếp tục cùng nhau ngâm chân, ngủ chung.
Tô Nghiên lại giống như tối hôm qua, ôm Lạc Khê vào lòng ngủ, sưởi ấm cho nàng.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Lạc Khê như thường lệ rời giường, sau khi rửa mặt liền bắt tay làm điểm tâm.
Tô Nghiên cũng dậy giúp nhóm lửa, hai người phối hợp ăn ý.
Chỉ có điều, khoảnh khắc ấm áp như vậy cũng không kéo dài bao lâu liền bị phá vỡ.
“Con nha đầu chết tiệt kia, cút ra đây cho ta!” Triệu Thị dẫn theo Tiểu Triệu thị đứng bên ngoài hàng rào, giọng cực lớn hét vào bên trong.
Bây giờ tiểu phá viện của Lạc Khê đã được nâng cấp, những hàng rào rách nát này đều được nàng chặt tre tu bổ lại.
Hàng rào cũng cao, cửa viện làm cũng chắc chắn, Lạc Khê không mở cửa từ bên trong, với sức của Triệu Thị thật đúng là không vào được.
“A Khê, các nàng là ai vậy?” Tô Nghiên từ trước bếp lò ló nửa cái đầu nhìn ra ngoài.
Cũng không trách Tô Nghiên không biết Triệu Thị, Lạc Khê còn chưa kể cho nàng nghe về mấy người thân thích cực phẩm nhà mình.
“Một lão bà tử phiền phức, không cần để ý đến bà ta.” Lạc Khê liếc mắt ra ngoài, thản nhiên nói.
Triệu Thị là hạng người vô sự bất đăng Tam Bảo điện, Lạc Khê dùng đầu ngón chân cũng biết bà ta đến để làm gì.
“Con nha đầu chết tiệt kia, tai điếc hả? Lão nương gọi ngươi đó, mau ra đây mở cửa! Ái chà chà, chân của ta.” Triệu Thị nói xong, đá một cước vào cửa viện làm bằng hàng rào.
Kết quả cửa không sao cả, bà ta lại làm đau chân mình.
“A Khê, thật sự không cần để ý tới sao?” Tô Nghiên lại nhỏ giọng hỏi một câu.
Lão nhân gia này xem ra có vẻ rất khó dây vào nha.
Tô Nghiên biết có một số nông dân thích khóc lóc om sòm ăn vạ.
Cứ để bà ta đạp cửa như vậy, lỡ như đạp hỏng chỗ nào, đổ lỗi cho Lạc Khê thì làm sao bây giờ?
“Haiz, đây là cực phẩm nãi nãi của ta, còn người bên cạnh bà ta là đại bá mẫu, ta đoán chừng là đến đòi tiền.”
“Lát nữa ngươi cứ ở yên phía sau, các bà ấy là hạng bát phụ, lời gì cũng dám nói ra.”
“Thật sự nghe không nổi thì ngươi cứ vào nhà tránh đi.” Lạc Khê vớt hết mì sợi trong nồi ra, phủi tay chuẩn bị đi đối phó hai vị cực phẩm kia.
Đồng thời, vẫn không quên dặn dò Tô Nghiên.
Nàng ấy là một đại gia khuê tú, chắc chắn chưa từng thấy qua cảnh nông dân cãi vã, tốt hơn là không nên liên lụy đến nàng.
Tô Nghiên im lặng, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe có người hình dung tổ mẫu nhà mình như vậy.
Nhưng nhìn bộ dạng hùng hổ, miệng đầy lời tục tĩu của Triệu Thị ở ngoài hàng rào, Tô Nghiên lại cảm thấy Lạc Khê nói rất đúng.
Đúng là cực phẩm mà?
Tổ mẫu bình thường, nào có ai mắng cháu gái nhà mình là tiện nha đầu.
“Ngươi cái tiểu tiện hóa, ta đứng đây gọi ngươi nửa ngày trời, ngươi điếc hay mù hả?” Triệu Thị thấy Lạc Khê cuối cùng cũng ra mở cửa, liền chỉ vào mặt nàng mắng một thôi một hồi.
“Nãi nãi ngài thì rảnh rỗi, ta còn phải lấp đầy cái bao tử đây, có chuyện gì ngài nói mau đi, đừng làm lỡ thời gian của nhau.” Lạc Khê nghe lời Triệu Thị nói, lập tức thu tay định mở cửa lại.
Lão bà tử chết tiệt này, thật đúng là chó trong miệng không nhả ra được ngà voi, một ngày không trị bà ta là lại ngứa ngáy toàn thân.
“Ấy, con nha đầu chết tiệt kia, còn không mau mở cửa cho ta vào, lão nương còn đang đói đây này, ngươi nấu cái gì đó, mau bưng cho ta một bát, ta sẽ không so đo sự vô lễ vừa rồi của ngươi.” Triệu Thị nói, mắt nhìn vào phòng bếp nhỏ trong sân.
Bên đó rõ ràng có mùi thơm bay ra, bà ta vừa mới thấy Lạc Khê bận rộn ở đó, chắc chắn là đang làm điểm tâm.
Vừa hay bà ta còn đang đói, làm gì có chuyện nãi nãi nhịn đói mà cháu gái lại ăn một mình chứ?
“À, nãi nãi, da mặt của ngài đúng là thiên hạ vô địch nha, ta chỉ làm một phần, không có dư đâu.” Lạc Khê im lặng nói.
“Ngươi có ý gì hả? Xú nha đầu, ngươi làm một phần thì mang ra cho ta ăn, làm gì có chuyện nãi nãi còn đói mà cháu gái ăn một mình?” Triệu Thị nghe Lạc Khê không cho, liền chỉ vào mặt Lạc Khê mà mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận