Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 358

Nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Lạc Khê, Lạc Tuyết nghĩ thầm, sau này mình có nên học một ít những thứ này không, để khi cần thiết, cũng có thể giúp đỡ A Khê nhỉ?
Bên ngoài xe ngựa, hai cha con tộc trưởng nhìn nhau, cũng nhớ lại chuyện không hay lúc bọn họ đưa Lạc Tử Hoài đi thi trước đó. Trong lòng tộc trưởng không hề có chút oán giận nào, hắn biết rõ Lạc Khê muốn cháu trai nhanh chóng trở về để chép lại bài thi. Nhưng Lạc Đại Bá lại không biết điều đó, nhà hắn khó khăn lắm mới có một người đỗ đồng sinh, bây giờ còn đi thi tú tài, sao bọn họ lại không thể hỏi han nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn một chút chứ?
Tuy nhiên, dù trong lòng Lạc Đại Bá có hơi bất mãn, nhưng nghĩ đến thân phận của Phong Thập Bát, hắn cũng không dám nói thêm gì. Nhi tử hắn nói, Phong Thập Bát này là nữ nhi của sư phụ hắn, lại còn là con ruột. Chứ không phải như người trong thôn nghĩ, chỉ là một thị nữ hạ nhân. Mà cũng khó trách người trong thôn nghĩ vậy, ai bảo Phong Thập Bát ngày nào cũng đi theo bên cạnh Lạc Khê, không phải che chở nàng thì cũng là đánh xe ngựa cho nàng. Nhìn qua tự nhiên sẽ cho rằng nàng là hạ nhân thôi.
Lạc Tuyết vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp mở miệng, tộc trưởng đã lập tức cam đoan, hễ đón được Lạc Tử Hoài là lập tức đưa hắn lên xe ngựa trở về ngay. Thật sự là, tộc trưởng cũng bị đám người kia làm cho phát sợ rồi. Dù sao, nói chung thì đồng sinh án thủ dù có kém cỏi đến đâu, cũng chắc chắn có thể thi đỗ tú tài. Đồng sinh sáu tuổi đã là phượng mao lân giác, tú tài sáu tuổi lại càng gần như không tồn tại. Chuyện này ai nhìn mà không thèm muốn cơ chứ?
Ba ông cháu bàn bạc xong, liền thấp thỏm chờ đợi ở cổng trường thi. May mắn là, có rất nhiều gia thuộc của thí sinh đang chờ ở cổng trường thi, bọn họ im lặng đứng đó, ngược lại không hề lạc lõng chút nào.
Mặt trời lên cao, cổng trường thi cuối cùng cũng mở ra, mấy người tộc trưởng lập tức nghển cổ nhìn vào. Nhưng nhìn hồi lâu, những học sinh đi ra tốp đầu đều không phải Lạc Tử Hoài. Lạc Tử Hoài là người nhỏ nhất trong đám thí sinh, sự tồn tại dễ thấy như vậy tự nhiên là liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
“Thằng Tảng Đá sao vẫn chưa ra vậy?” Lạc Đại Bá nhìn mãi không thấy Lạc Tử Hoài, cũng sốt ruột chờ đợi.
“Có lẽ là do đệ đệ dáng người nhỏ, đi chậm chăng?” Lạc Tuyết cũng gấp, nhưng nàng vẫn nhỏ giọng suy đoán.
Nàng đâu biết rằng, mình đã đoán trúng sự thật. Lạc Tử Hoài đúng là vì chân ngắn, bị một đám thí sinh chen lấn ở phía sau, lại còn lững thững đi sau cùng.
Cuối cùng, đợi đến khi thí sinh bên trong đã ra gần hết, Lạc Tử Hoài mới xách theo cái giỏ nhỏ sư phụ đưa cho hắn, bước những bước chân ngắn cũn của mình, vẻ mặt nghiêm túc bước ra khỏi bậc cửa cao của trường thi.
“Tảng Đá, là Tảng Đá kìa!” Lạc Tuyết mắt sắc, lập tức nhìn thấy đệ đệ ở phía sau mấy thí sinh, liền hô lên.
“Ra rồi, ra rồi!” Tộc trưởng cũng kích động chống gậy đi về phía bên đó.
“Cuối cùng cũng ra rồi, Tảng Đá, nhanh lên, đại bá ôm nào!” Lạc Đại Bá kích động xông lên trước, nhận lấy cái giỏ trong tay tiểu chất tử, sau đó một tay bế thốc người lên. Tiểu chất tử mấy ngày nay chắc chắn vất vả rồi, mình bế lên cho hắn đỡ mệt.
“Đại bá, nhanh, để đệ đệ lên xe ngựa đi!” Lạc Tuyết mắt sắc liếc thấy có người đang nhấp nhổm muốn tiến về phía bọn họ, vội vàng nói.
“Đúng rồi, ta đưa Tảng Đá lên xe ngựa trước, ngươi vịn gia gia ngươi một chút!” Lạc Đại Bá cũng đã nhận ra, vội vàng bước nhanh như gió chạy về phía xe ngựa của Lạc Khê. Lạc Đại Bá vẫn chưa quên được lần trước hắn và cha bị vây quanh, thật sự không muốn trải qua lần thứ hai.
Lạc Tuyết thấy Đại bá quả thật đã ôm đệ đệ chạy về phía xe ngựa, bản thân liền ngoan ngoãn vịn gia gia đi theo sau. Dù nàng có ôm đệ đệ chạy cũng không nhanh bằng đại bá, nàng vẫn nên vịn gia gia thì hơn.
“Đi, chúng ta cũng mau lên.” Tộc trưởng nào chịu đi từ từ, hắn cũng không muốn bị vây quanh.
“Sư phụ, ta.....” "Suỵt, cô nương đang ngủ, về rồi hãy nói!"
Lạc Tử Hoài vừa lên xe ngựa liền muốn gọi Lạc Khê, kết quả bị Phong Thập Bát tay mắt lanh lẹ bịt miệng lại. Thấy Lạc Tử Hoài gật gật đầu, tỏ ý mình đã biết, Phong Thập Bát lúc này mới buông tay ra.
Phong Thập Bát vừa thả hắn ra, hắn liền cẩn thận từng li từng tí leo đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Khê, còn giúp nàng kéo lại tấm thảm đang đắp trên người. Sư phụ vì chuyện khoa khảo của mình, mấy ngày nay chắc chắn rất vất vả. Tiểu Tử Hoài trong lòng lo lắng cho giấc ngủ của sư phụ, ngồi im một bên không nói tiếng nào nhìn Lạc Khê ngủ.
“...” Lạc Đại Bá ở ngoài xe ngựa móc móc lỗ tai, hắn vừa rồi có nghe lầm không, hình như nghe thấy tiểu chất tử nhà mình gọi cái gì sư phụ? Sư phụ của tiểu chất tử đâu có ở đây. Không đúng, hình như hắn cũng không biết sư phụ của tiểu chất tử là ai? Chỉ nghe cha nói, sư phụ của tiểu chất tử là người trong tòa nhà lớn kia, lẽ nào là vị Thập Bát cô nương đó? Nhưng nghĩ đến Phong Thập Bát cả ngày ôm một cây đao, trên người nửa điểm khí tức văn nhân cũng không có, Lạc Đại Bá lắc đầu. Cái này, hẳn là không thể nào…
“Nhanh, đánh xe, chúng ta trở về!” Ngay lúc Lạc Đại Bá đang suy nghĩ, tộc trưởng tập tễnh đi tới, thúc giục nói. Lạc Tuyết vội vàng giẫm lên ghế lên xe ngựa, quay lại đỡ tộc trưởng.
“Cha, ngài chậm một chút.” Lạc Đại Bá cũng vịn tộc trưởng lên xe, vừa quay đầu lại, quả nhiên có người đang đi về phía bên này, dọa Lạc Đại Bá sợ đến mức vội vàng cũng nhảy lên xe, roi ngựa vung lên, vội vã đánh xe đi.
“Ư!” Xe đột nhiên chuyển động, đầu Lạc Khê nhẹ nhàng đập vào thành xe. Mặc dù thành xe đều được bọc lót mềm mại, đập vào không đau, nhưng Lạc Khê vẫn tỉnh giấc. Phong Thập Bát trách cứ liếc mắt nhìn ra ngoài xe, đánh cái xe này, sao lại vội vàng thế? Nếu là nàng đánh xe, chắc chắn sẽ không làm tỉnh cô nương!
“Ưm, Tử Hoài từ trường thi ra rồi à, thi thế nào?” Lạc Khê phát ra một tiếng nói mơ, dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Bẩm sư phụ, học sinh thi cũng tạm được!” Lạc Tử Hoài lập tức cung kính đáp lời. Kỳ thi tú tài này quả nhiên không giống với kỳ thi đồng sinh, Lạc Tử Hoài cảm thấy mình có hai câu hỏi đáp không được tốt lắm. Do đó không thể chắc chắn mình thi thế nào, chỉ nói là tạm được.
“Ừm, về nhà đem bài thi chép lại cho ta xem một chút, những gì thi vẫn còn nhớ kỹ chứ?” Lạc Khê sờ sờ đầu tiểu đồ đệ, rất là vui mừng. Tiểu đồ đệ lần này không có vừa gặp mặt liền nói mình thi rất tốt, điều này trong mắt Lạc Khê xem ra, chính là rất có tiến bộ.
“Cha, sư phụ của Tảng Đá, sẽ không thật sự là?” Nghe thấy âm thanh trong xe ngựa, Lạc Đại Bá nhỏ giọng hỏi lão phụ thân bên cạnh. Vừa rồi hắn đã nghĩ, lẽ nào sư phụ của tiểu chất tử nhà mình lại là tiểu nha đầu Lạc Khê kia? Bây giờ xem ra, thật đúng là vậy à?
“Ngươi biết là được rồi, không được nói ra ngoài!” Tộc trưởng lập tức cắt ngang lời Lạc Đại Bá, còn trừng mắt liếc hắn một cái.
“” Lạc Đại Bá không thể tin nổi quay đầu liếc nhìn xe ngựa, vậy mà thật sự là nha đầu Lạc Khê à. Nàng không phải là đứa nhóc đáng thương nhà Lão Lạc sao? Từ lúc nào mà lại có bản lĩnh dạy người ta thi khoa cử vậy? Còn trực tiếp dạy tiểu chất tử nhà mình thi đậu đồng sinh án thủ trở về.
Trong nhất thời, Lạc Đại Bá không biết là do Lạc Khê thiên phú dị bẩm biết dạy dỗ đệ tử, hay là do tiểu chất tử nhà mình thiên tư thông minh biết học tập? Bất quá, cả hai điều này trong mắt hắn đều không thực tế chút nào!
“Lo đánh xe cho tốt đi, nghĩ cái gì thế? Làm việc gì ra hồn đâu!” Tộc trưởng một bàn tay vỗ vào sau ót đại nhi tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận