Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 244

Cho nên, sau khi gã thợ thủ công dứt khoát đuổi hai công nhân kia đi, vùng phụ cận cỏ non phòng của Lạc Khê quả thật không còn bóng dáng những người hiếu kỳ ngoài thôn đến gần nữa. Chỉ là khu vực này rất trống trải, tòa nhà mới xây cũng chưa xong, trong tình huống không có gì che chắn, Lạc Khê bên này có chút chuyện gì, các công nhân cách đó không xa đều có thể nhìn thấy. Trừ phi Lạc Khê các nàng đi vào cỏ non phòng, có chuyện gì trong phòng thì bọn họ mới không nhìn thấy.
Mà Lạc Khê vốn đã uống một chút rượu, lại ra ngoài chạy một vòng, hơi rượu vừa bốc lên đầu nên gần như là vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Hoàn toàn không giống như Phong Thập Bát nghĩ, rằng nàng vừa đi thì Lạc Khê sẽ lại dậy gây chuyện gì đó. Lạc Khê thậm chí ngủ một mạch đến chạng vạng tối, lúc Phong Thập Bát đã đi một vòng trong huyện trở về.
“Mười Tám, ngươi về lúc nào vậy?” Lạc Khê dụi dụi mắt, Phong Thập Bát vẫn giống như trước, ôm đao dựa vào cạnh giường nàng nhắm mắt dưỡng thần.
“Cô nương, ta về được một lúc rồi.” Phong Thập Bát nghe thấy động tĩnh của Lạc Khê liền lập tức mở mắt. Thấy Lạc Khê ngồi dậy, nàng vội vàng đặt đao xuống, cầm ngoại bào cho Lạc Khê mặc vào.
“Không cần, ta tự làm được. Ngươi đã đưa vị tú tài họ Lâm kia đến thư viện chưa?” Lạc Khê nhận lấy ngoại bào, từ chối hành động muốn mặc quần áo giúp nàng của Phong Thập Bát. Mấy ngày trước tay nàng bị thương thì thôi, nếu cứ để Phong Thập Bát tiếp tục nuông chiều thế này, nàng xem như bỏ đi rồi. Chỉ là mặc quần áo thôi mà, cũng không phải tiểu hài tử, còn cần người giúp mặc sao.
“Lâm Tú Tài bảo ta dừng xe ở ngoài huyện thành, để ngài ấy tự mình đi bộ đến thư viện.” Phong Thập Bát thuật lại đúng sự thật. Điểm này ngược lại khiến Phong Thập Bát thật sự hài lòng, dù có xe ngựa đưa đi học, Lâm Tú Tài cũng không hề có ý muốn khoe khoang. Ngược lại còn bảo nàng dừng xe từ xa, để ngài ấy xuống xe ngựa, từ từ đi bộ đến thư viện. Hành động này của Lâm Tú Tài cho thấy ngài ấy không phải là người ham hư vinh.
“Vậy cũng tốt. Ngài ấy vốn xuất thân nơi thôn dã, đột nhiên đi xe ngựa đến thư viện, khó tránh khỏi bị người ta bàn tán.” Lạc Khê gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi bỗng nhiên lại khịt khịt mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ta ngửi thấy mùi cơm chín rồi, có phải Đông Thẩm đang nấu cơm không? Bây giờ là giờ gì?”
Quả nhiên, trời đã tối rồi, giấc ngủ này của nàng kể ra cũng đủ lâu. Cũng đã lâu không uống rượu, cơ thể này thật không ổn, mới uống hai chén đã mệt rã rời. Hơn nữa, rượu cổ đại này chất lượng rất kém, uống không ngon chút nào đã đành, mà hậu vị lại rất mạnh.
“Giờ Thân rồi. Đông Thẩm vừa mới hỏi, ta bảo bà ấy cứ nấu cơm trước đi.” Phong Thập Bát thấy Lạc Khê đã mặc quần áo chỉnh tề, lại đỡ nàng xuống giường đi giày. Mấy ngày nay, Phong Thập Bát cũng dần dần quen với việc chăm sóc Lạc Khê. Trong mắt nàng, Lạc Khê chính là một tiểu cô nương, 13 tuổi nhưng vì dinh dưỡng kém trong thời gian dài nên trông chỉ như mới hơn 10 tuổi. Phụ mẫu đều không còn, cho nên Phong Thập Bát luôn theo bản năng xem Lạc Khê như tiểu hài tử, chuyện gì cũng muốn giúp đỡ nàng.
“Ta ngủ lâu vậy sao?” Lạc Khê kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa. Hiện tại sắp vào đông, trời tối nhanh, nàng đã không thể dựa vào sắc trời để phân biệt canh giờ. Không ngờ nàng ngủ một giấc dậy đã đến giờ ăn tối.
“Cô nương vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ nhiều một chút mới tốt.” Phong Thập Bát thấy Lạc Khê dường như có chút buồn bực, liền cười nhẹ khuyên nhủ.
“Ngươi cứ nói thẳng ta là con sâu ngủ cho rồi. Đi thôi, giờ này chắc đám thợ thủ công bên kia cũng tan ca rồi, đi, chúng ta ra xem thử nhà cửa xây đến đâu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận