Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 180

"Ta nói có phải ngươi già rồi nên trí nhớ cũng kém đi không, cái sân nhỏ rách nát kia nhưng đó là thứ duy nhất ông chia cho nhị phòng chúng ta đó."
"Ta bán thì đã bán rồi, có liên quan gì đến ngươi?" Lạc Khê lần này thật sự là tức đến bật cười, người này đúng là mặt dày vô địch thiên hạ mà!
"Ngươi chẳng qua chỉ là một nha đầu, sớm muộn gì cũng phải gả đi, đến lúc đó cái sân kia chẳng phải sẽ quay về Lão Lạc gia sao?"
"Bớt nói nhảm đi, bạc này ngươi có đưa hay không?" Lạc Lão Đầu không ngờ Lạc Khê lại dám nói chuyện với hắn như vậy, tức giận tiến lên hai bước, ngón tay thiếu chút nữa là chọc vào mặt Lạc Khê.
"Không đưa!" Lạc Khê cười lạnh một tiếng, coi nàng là người dễ bị dọa sao?
"Ngươi nếu không đưa, ta gọi tiểu thúc ngươi đưa ngươi đi gặp quan, trên đời này làm gì có cái lý lẽ con gái chưa xuất giá lại nuốt riêng gia sản." Lạc Lão Đầu trực tiếp đưa ra tối hậu thư, uy hiếp Lạc Khê nói.
"Ha ha, ngài cứ tự nhiên!" Lạc Khê chẳng sợ lời uy hiếp này của hắn.
Chẳng qua chỉ là một tú tài quèn mà thôi, lẽ nào còn có thể khiến Huyện thái gia phán nàng có tội sao?
"Ngươi, ngươi cái đồ bất hiếu!" Lạc Lão Đầu bị cái cười lạnh này của Lạc Khê làm cho tức đến toàn thân phát run.
"Tiểu Tuyết, chúng ta đi." Lạc Khê liếc Lạc Lão Đầu một cái, trực tiếp kéo Lạc Tuyết định rời đi.
Nhưng mà, hai người vừa đi qua mặt Lạc Lão Đầu chưa được hai bước thì sau lưng liền vang lên một tiếng động.
Hai người quay lại nhìn, hay thật, Lạc Lão Đầu vậy mà ngã lăn ra đất.
"A Khê, có phải hắn bị ngươi chọc tức đến bất tỉnh rồi không?" Lạc Tuyết sợ hết hồn, nếu như Lạc Lão Đầu có mệnh hệ gì, chẳng phải đều đổ hết lên đầu Lạc Khê sao?
"Ta làm sao biết được?" Lạc Khê im lặng nhìn Lạc Lão Đầu đang ngã trên đất đằng kia, cũng không biết hắn ngất thật hay giả vờ.
Ngay lúc hai người đang chần chừ, từ bên cạnh đột nhiên xông ra một người.
"Cha, cha sao rồi?" Lạc Thanh Vân chạy tới ngồi xổm bên cạnh Lạc Lão Đầu, lo lắng hô lên.
"..." Lạc Khê và Lạc Tuyết nhìn nhau, tên này từ đâu xuất hiện vậy?
Lạc Khê nheo mắt nhìn về phía vị tiểu thúc rất ít gặp này của nàng, vô thức cảm thấy, chuyện hôm nay, không đơn giản đâu!
"Trời ơi là trời, bà con ơi mau tới đây xem, cháu gái đánh ông nội, chuyện này còn có thiên lý hay không, mau tới đây xem!"
Đúng lúc Lạc Khê còn đang nghĩ đến thuyết âm mưu, Triệu Thị lại từ phía sau nàng xông ra.
Triệu Thị vừa khóc lóc kêu la, vừa gọi người tới, rất nhanh, khu vực đầu thôn này liền tụ tập đông người.
Nghe Triệu Thị nói Lạc Lão Đầu ngã trên mặt đất là do Lạc Khê đánh, nhất thời mọi người đều bàn tán xôn xao.
Có người tin, có người không tin.
Lạc Khê này gần đây đúng là ghê gớm hơn nhiều, nhưng đó cũng đều là do nhà Lão Lạc này ép đến mức này.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không đến mức đánh cả ông nội mình chứ?
"Ngươi nói bậy, Lạc Khê căn bản không hề đánh người." Lạc Tuyết thấy Triệu Thị vu khống Lạc Khê như vậy, lập tức đứng ra bảo vệ Lạc Khê.
"Phỉ nhổ! Ai mà không biết con nha đầu nhà ngươi gần đây nhận được bao nhiêu lợi ích từ con nha đầu chết tiệt kia, ngươi đương nhiên là bênh vực nó rồi." Triệu Thị trợn mắt lườm Lạc Tuyết, hùng hổ chửi bới, chực phun nước bọt vào nàng.
"Tiểu Tuyết, cẩn thận!" Lạc Khê vội vàng nhanh tay lẹ mắt kéo Lạc Tuyết ra, lúc này mới giúp nàng tránh được màn công kích bằng nước bọt.
Triệu Thị này thật sự là buồn nôn hết chỗ nói, nhìn sắc mặt mấy người đối diện, Lạc Khê trong nháy mắt đã chán ghét nhà Lão Lạc đến cực điểm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Lạc Đại Ngưu vốn đang làm việc, nghe thấy động tĩnh bên này cũng chạy tới.
"Còn không phải con bạch nhãn lang này sao, cha ngươi dù sao cũng nuôi nó lớn từng này, nó vậy mà lại đánh cha ngươi, ngươi xem cha ngươi bây giờ còn đang ngất đây này, cũng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không." Triệu Thị nói rồi lại khóc nấc lên.
"Lạc Khê, ngươi muốn chết phải không?" Lạc Đại Ngưu xắn tay áo lên định xông vào đánh người.
"Không cho phép ngươi động vào A Khê, các ngươi đang vu khống." Lạc Tuyết lại một lần nữa đứng ra, chắn trước mặt Lạc Khê.
Nắm đấm giơ lên của Lạc Đại Ngưu nhất thời cứng lại giữa không trung, Lạc Tuyết này dù sao cũng là cháu gái của tộc trưởng, nếu hắn đánh nàng, cũng khó ăn nói với tộc trưởng.
"Tiểu Tuyết, ngươi quay lại đây, ta không sao." Lạc Khê hoảng sợ vội kéo người về.
Lạc Đại Ngưu này khỏe như trâu vậy, bị hắn đấm cho một cái thì không phải chuyện đùa đâu.
"A Khê, bọn họ hãm hại ngươi." Lạc Tuyết sốt ruột đến mức dậm chân.
"Không sao đâu, yên tâm đi." Lạc Khê vỗ vỗ tay Lạc Tuyết, kéo nàng ra sau lưng mình.
"Các ngươi nói ta đánh hắn, có bằng chứng không?" Lạc Khê bình tĩnh đối mặt với cả nhà Lão Lạc.
Không có chứng cứ mà chỉ dựa vào miệng lưỡi vu khống nàng, coi nàng là quả hồng mềm dễ bóp lắm sao?
"Đúng vậy, các ngươi có bằng chứng không?" Lạc Tuyết cũng phụ họa ở bên cạnh.
Các nàng căn bản còn chưa chạm vào một ngón tay của Lạc Lão Đầu nữa là!
Thấy Lạc Khê lý lẽ hùng hồn như vậy, người xung quanh bắt đầu nghiêng về phía nàng, quay sang chỉ trích người nhà Lão Lạc.
So với nhân phẩm của nhà Lão Lạc, mọi người càng tin tưởng Lạc Khê hơn.
Vả lại, Lạc Khê thật sự không có lý do gì để đánh Lạc Lão Đầu cả, cũng đâu phải ăn no rửng mỡ.
"Ta tận mắt thấy ngươi đánh cha ta, chuyện này còn sai được sao?" Lạc Thanh Vân bỗng nhiên đứng dậy, mặt mày âm trầm nhìn Lạc Khê nói.
Hắn vừa nói lời này, người xung quanh đều im lặng hẳn đi.
Lạc Thanh Vân ngày thường rất ít khi lộ diện trong thôn, lại thêm hắn dù sao cũng là một tú tài, mọi người cũng không tiện trực tiếp nghi ngờ lời hắn nói.
"Ngươi với bọn họ là cùng một giuộc, lời ngươi nói sao có thể tin được?" Thấy mọi người đều không nói gì, Lạc Tuyết lớn tiếng chất vấn.
Mặc dù nàng cũng e ngại thân phận tú tài của Lạc Thanh Vân, nhưng nàng càng lo lắng cho người bạn tốt Lạc Khê hơn.
"Ta nguyện dùng công danh của ta ra thề, nếu ta nói dối, cứ việc cách đi công danh tú tài của ta." Thấy sắc mặt người xung quanh lộ vẻ khác thường, Lạc Thanh Vân cắn răng nói.
Lần này, hắn nhất định phải ghim chặt tội này cho Lạc Khê, nếu không sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Quả nhiên, lời này của Lạc Thanh Vân vừa thốt ra, tình thế tại hiện trường lập tức nghiêng về một phía.
Người đọc sách coi trọng công danh đến mức nào, Lạc Thanh Vân lại dám nói như vậy, vậy lời hắn nói chắc chắn là thật rồi?
"Tiểu thúc, ngài thật đúng là nhẫn tâm nhỉ! Các ngươi hôm nay bày ra màn kịch này, rốt cuộc muốn cái gì, nói thẳng ra đi!" Lạc Khê thấy Lạc Thanh Vân vậy mà lại dùng chiêu hiểm, cũng lười tranh cãi với hắn nữa.
Trực tiếp hỏi rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì.
"Ngươi sao có thể nói như vậy? Hôm nay vốn là ngươi đánh ông nội ngươi, còn nói người khác hãm hại ngươi gì chứ?"
"Chúng ta hãm hại ngươi thì có lợi ích gì chứ?"
"Thôi, ta không nói với ngươi nữa, cha còn chưa biết tình hình thế nào. Đại ca, phiền huynh cõng cha về nhà, ta đi mời lang trung." Lạc Thanh Vân thấy Lạc Khê vậy mà không tranh cãi, trong lòng thoáng có chút bất an.
Nhưng mà, hắn vẫn cần phải gán chặt chuyện hôm nay lên người Lạc Khê, như vậy mới có thể nắm chắc điểm yếu của nàng.
"Được, ta lập tức đưa cha về nhà." Lạc Đại Ngưu vội vàng đáp ứng, lập tức đi tới cõng Lạc Lão Đầu đang ngã trên đất lên đi về nhà.
Cả đám người nhà Lão Lạc cũng đều đi theo.
"..." Đám người vây xem, tình huống này là thế nào?
Chẳng lẽ không phải nên tiếp tục gây sự với Lạc Khê sao? Cứ thế mà đi à?
"A Khê, làm sao bây giờ?" Lạc Tuyết trơ mắt nhìn cục diện bất lợi này cho Lạc Khê, lo lắng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận