Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 448

Nhưng điều quan trọng nhất, chẳng lẽ không phải là từ nay bọn hắn và Chiến Vương trở thành thông gia sao? Bọn hắn có gì mà bất mãn chứ?
“Đâu có, lão thần nguyện ý nhận Thế tử Phi làm cháu gái nuôi, nha đầu mà vương gia đã chọn thì chắc chắn không sai.” một vị lão tướng quân bên trong lập tức phản ứng kịp, giành mở lời trước hai vị lão tướng quân kia.
Trong ba người bọn hắn, chỉ có nhà ông ấy là không có cháu gái, trong nhà không phải con trai thì là cháu trai, toàn một đám đực rựa, ông ấy đã sớm muốn có một đứa cháu gái mềm mại đáng yêu. Bây giờ vương gia mang đến tận cửa cho ông ấy một đứa cháu nuôi, nghe nói vị Thế tử Phi này còn rất lợi hại.
Lần này Thế tử gia không có ở đây, lúc bọn mọi rợ đánh tới cửa, mấy vị lão tướng quân gấp gáp không biết để đâu cho hết. Họ lũ lượt kéo đến cửa xin được ra chiến trường giết giặc, sau đó vương gia mới bình tĩnh nói cho bọn hắn biết đã có người đến Đại Doanh chủ trì đại cục.
Ban đầu, bọn hắn cũng không biết người đến Đại Doanh là ai, mãi đến khi nhận được thư của con cháu gửi về mới biết, hóa ra người đi ổn định quân tâm lại là vị Thế tử Phi tương lai do Thế tử điện hạ chọn. Vị Thế tử Phi này tuy tuổi không lớn lắm nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, chỉ bày mấy kế mà trực tiếp đánh cho đám người man di kia hoa rơi nước chảy, tử thương hơn một nửa!
Tin tức Thế tử chiếm được kinh đô vừa truyền về thì bọn mọi rợ liền lui binh, có thể thấy vị Thế tử Phi này cũng là một nhân vật lợi hại. Mấy vị lão tướng quân đến nhanh như vậy, ngoài việc chúc mừng Thế tử điện hạ, chẳng phải cũng là muốn gặp mặt vị Thế tử Phi này một lần sao?
Có điều, bọn hắn không ngờ rằng vương gia vừa mở miệng đã bảo bọn hắn nhận Thế tử Phi làm cháu nuôi. Là cả ba người bọn hắn, chứ không phải chỉ một người nào đó!
“Lão thần cũng nguyện ý làm ông nội nuôi của Thế tử Phi!” vị lão tướng quân ban đầu còn trừng mắt lập tức nói bổ sung. Chẳng qua là ông ấy không phản ứng kịp thôi, tại sao lại bị người khác nhanh chân hơn chứ? Ông ấy tuy có một đứa cháu gái, nhưng đã sớm gả đi rồi, cháu ngoại cũng đã biết đi rồi!
“Lão thần cũng nguyện ý, có thể nhận Thế tử Phi làm cháu nuôi, thật là phúc khí của lão thần mà!” vị lão tướng quân thứ ba tai hơi nghễnh ngãng, một lúc lâu sau mới nghe rõ mọi người đang nói gì! Nhà ông ấy tuy có mấy đứa cháu gái, nhưng đám con trai cháu trai lại quá không có chí khí! Lăn lộn nửa đời người trong quân ở Tây Bắc, mà cũng chỉ mới làm đến phó tướng. Thật sự là làm mất hết uy phong lão tướng quân của ông ấy. Có thể nhận được một đứa cháu nuôi biết cầm quân đánh trận như Thế tử Phi, lão tướng quân cảm thấy mình cũng được nở mày nở mặt!
“Tốt, tốt, tốt, lát nữa trong tiệc mừng, các ngươi phải biểu hiện cho tốt một chút đấy, còn nữa, đã nhận làm người thân thì lễ gặp mặt cũng không thể thiếu!” Chiến Vương thấy mấy vị lão tướng quân nể mặt như vậy, vô cùng hài lòng cười nói.
Chỉ có Trương Thái Y ở một bên rầu rĩ không vui nhìn bọn hắn vui vẻ hòa thuận. Rõ ràng ông ấy là người đầu tiên muốn nhận nha đầu Lạc Khê làm cháu gái nuôi, sao chỉ một lát sau đã có thêm ba người cạnh tranh rồi? Nha đầu Khê này sau này nếu có nhiều ông nội nuôi như vậy, liệu có còn coi trọng ông ấy nữa không?
Bên này đang vui vẻ chờ đợi tiệc tối bắt đầu, thì bên kia Nam Cung Mạch cũng đem nhất cử nhất động của lão cha mình báo cho Lạc Khê biết. Hắn đã sớm phát hiện phụ vương đang phái người tìm hiểu chuyện của bọn họ, có qua có lại, Nam Cung Mạch cũng muốn biết phụ vương hắn định làm gì, thế là liền biết được những chuyện xảy ra sau đó.
“Khê Nhi, ngươi sắp có bốn vị ông nội nuôi rồi đấy!” Nam Cung Mạch miệng thoáng cười, từ phía sau lưng ôm lấy nàng.
Vừa rồi Lạc Khê nghe nói trên người Nam Cung Mạch vẫn còn vết thương chưa lành hẳn, liền nói muốn tìm thuốc tốt hơn để bôi lại cho hắn một lần nữa. Nam Cung Mạch sao có thể bỏ lỡ cơ hội được gần gũi cô nương trong lòng mình chứ? Hắn vẫn còn nhớ rõ, trước kia Khê Nhi đối với cơ bụng của hắn vô cùng yêu thích!
Thế là, hai người liền từ vườn hoa trở về tiểu viện nơi Lạc Khê ở. Có điều, đúng vào lúc Lạc Khê đang tìm thuốc, Ảnh Vệ đã đến báo cho Nam Cung Mạch biết động tĩnh bên chủ viện. Nam Cung Mạch cảm thấy phụ vương làm việc này thật tuyệt vời, chuyện tìm chỗ dựa cho Khê Nhi này, hai người thật sự là không hẹn mà gặp!
Trước khi về Tây Nguyên, Nam Cung Mạch đã đặc biệt đi gặp Tô Quốc công và Quách Phu Nhân một lần. Những người ở Kinh Đô kia coi trọng nhất là dòng dõi xuất thân, Nam Cung Mạch muốn Lạc Khê làm Thế tử Phi của hắn, lại càng không muốn để nàng chịu thiệt thòi. Hắn muốn cho nàng thân phận và vinh quang chí cao vô thượng! Mặc dù thân phận xuất thân nông gia của Lạc Khê không thể thay đổi, nhưng bối cảnh hậu thuẫn này hoàn toàn có thể tạo dựng nên mà!
“Ông nội nuôi gì cơ, lại còn bốn người?” Lạc Khê bị Nam Cung Mạch bất ngờ tập kích từ phía sau, bình thuốc trong tay suýt nữa thì rơi mất. May mà nàng tay mắt lanh lẹ bắt lại được. Chỉ là, Lạc Khê cầm bình thuốc, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn về phía Nam Cung Mạch. Sao nàng lại không biết chuyện mình sắp có ông nội nuôi nào vậy?
“Ngay vừa rồi, phụ vương đã triệu ba vị lão tướng quân đến vương phủ......” Nam Cung Mạch đem toàn bộ diễn biến “sự kiện ông nội nuôi” bên kia đại khái kể lại cho Lạc Khê nghe một lần! Việc này khiến Lạc Khê nghe mà không biết nói gì hơn, có điều, trong lòng nàng lại rất ấm áp.
“Nam Cung Bá Bá đúng là nghĩ gì làm nấy, làm việc thật là sấm rền gió cuốn mà!” Lạc Khê có chút dở khóc dở cười. Mặc dù biết Chiến Vương làm vậy là đang giúp nâng cao thân phận nàng để xứng đôi với Nam Cung Mạch, nhưng Lạc Khê vẫn cảm thấy rất ấm lòng. Nếu không phải thật lòng yêu thương nàng, đặt nàng ở trong lòng, Chiến Vương cần gì phải nhọc công lo liệu như vậy?
“Phụ vương luôn luôn như vậy mà!” Nam Cung Mạch kề sát tai Lạc Khê cười khẽ, thì thầm. Tai là nơi nhạy cảm nhất trên người, bị Nam Cung Mạch thổi hơi như vậy, vành tai Lạc Khê đỏ lên thấy rõ. Lạc Khê cũng rùng mình một cái, cả người run lên!
“Khê Nhi, sao thế?” Nam Cung Mạch không rõ nguyên do, nhìn vành tai đỏ bừng của Lạc Khê, dường như có chút không hiểu. Vừa định đưa tay sờ thử tai Lạc Khê, liền bị nàng dùng tay gạt ra.
“Chẳng phải nói vết thương trên người còn chưa lành sao, mau cởi áo ra để ta bôi thuốc cho ngươi!” Lạc Khê mặt hơi đỏ, ngắt lời Nam Cung Mạch. Tiểu tử này thật là ngây thơ, chẳng lẽ không biết tai của cô nương là không thể tùy tiện chạm vào sao?
“À, được!” Nam Cung Mạch lập tức ngoan ngoãn cởi thắt lưng, cởi bỏ y phục trên người, cứ thế ở trần ngồi xuống trước bàn trang điểm của Lạc Khê. Bề ngoài thì tỏ ra trấn định tự nhiên chờ Lạc Khê bôi thuốc cho hắn, nhưng thực tế trong lòng đã sớm tính toán. Khê Nhi quả nhiên vẫn giống như trước đây, hễ một chút là lại muốn lột đồ người khác để bôi thuốc. Nam Cung Mạch thầm nghĩ trong lòng, xem ra sau này hắn phải trông chừng Khê Nhi chặt chẽ hơn một chút. Tuyệt đối không thể để bất kỳ nam nhân nào lấy cớ trị thương mà giở trò lưu manh trước mặt Khê Nhi! Người có thể giở trò lưu manh với Khê Nhi, chỉ có thể là một mình hắn mà thôi!
“Sao lại bị thương nặng như vậy?” Lạc Khê nhìn băng gạc quấn trên người Nam Cung Mạch, mày nhíu thật chặt. Khó trách lúc nãy ôm Nam Cung Mạch, nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Trên eo hắn toàn là vết thương, băng gạc quấn kín khiến eo trông to ra cả một vòng.
“Thật ra không nặng lắm đâu, chỉ là vì vội về gặp ngươi nên không thể tĩnh dưỡng cho tốt thôi!” Nam Cung Mạch không thầy tự thông học được cách lấy lòng thương hại, tranh thủ hảo cảm!
“Sau này không được như vậy nữa, phi phi, không có sau này, không cho phép bị thương nữa!” Quả nhiên, Lạc Khê lộ vẻ mặt đau lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận