Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 24

“Tiểu Tuyết, ngươi có biết chỗ nào bán thịt không?” Hai người mỗi người cõng hai mươi cân lương thực vừa ra khỏi cửa hàng lương thực, Lạc Khê đột nhiên nghĩ đến. Hôm nay nàng không lên núi, trong nhà tự nhiên cũng không có thịt rừng để ăn. Đừng nói đến hai đại nam nhân kia, chính là bản thân nàng, một ngày không được ăn thịt cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Đương nhiên, bánh bao thịt trong mắt Lạc Khê chỉ có thể xem là điểm tâm.
“A Khê, ngươi còn muốn mua thịt sao?” Lạc Tuyết đã chết lặng. Vừa rồi ở trong cửa hàng lương thực, cái cách tiêu tiền của Lạc Khê cứ như thể thứ nàng đưa ra không phải là tiền mà là đá cuội vậy. Chỉ trong một lát công phu, Lạc Tuyết trơ mắt nhìn Lạc Khê đem một lượng bạc vừa mới nhận được tiêu mất bảy tám phần.
“Ừm, người không ăn thịt sao được, Tiểu Tuyết, mau dẫn ta đi.” Lạc Khê lúc này có chút hối hận. Bọn họ lẽ ra nên mua thịt trước rồi mới đến mua lương thực. Bây giờ thì hay rồi, cõng đồ nặng như vậy đi mua thịt liệu có ổn không?
“Được thôi, ngươi đi theo ta.” Nghĩ đến hai người bị thương trong nhà A Khê, Lạc Tuyết cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Đến hàng thịt, Lạc Khê cũng hào phóng trực tiếp đòi năm cân thịt ba chỉ, thấy thịt nạc bán rẻ nàng lại mua thêm một cân thịt nạc.
“Lão bản, xương cốt này của ngươi bán thế nào?” Lạc Khê nhìn mấy cây xương ống trên sạp hàng, nước miếng sắp chảy ra. A, món mì canh xương ống của nàng, muốn ăn quá.
“Xương cốt này không ai mua, cô nương muốn thì ta tặng ngươi hai cây.” Lão bản kia thấy Lạc Khê mua nhiều thịt như vậy cũng vui vẻ, trực tiếp mở miệng tặng nàng. Dù sao, những xương cốt này mỗi ngày hắn đều thừa rất nhiều, chó nuôi trong nhà cũng ăn không hết, cuối cùng đều phải vứt đi.
“Vậy loại xương cốt này thì sao?” Lạc Khê ngây người, xương ống tốt như vậy mà lại cho không. Cảm thấy mình nhặt được của hời, Lạc Khê vừa chỉ vào đống sườn bên cạnh, hỏi thử một câu.
“Xương cốt này bên trên tuy không có mỡ mấy, nhưng vẫn còn chút thịt, ngày thường ta đều bán năm văn một cân.” “Thấy ngươi mua nhiều thịt như vậy, tính cho ngươi bốn đồng tiền một cân đi.” Lão bản kia ra vẻ hào sảng nói.
Kỳ thực trong lòng hắn đã mừng thầm, đừng nhìn hắn nói sảng khoái, thực ra loại sườn này dù rẻ ngày thường cũng rất ít người mua. Hắn thường xuyên bị tồn hàng này, có người hỏi hắn tự nhiên là muốn tranh thủ bán đi.
“” Lạc Khê cạn lời rồi, nàng biết người cổ đại mua thịt coi trọng mỡ. Nhưng nàng cũng không ngờ lại đến mức độ này chứ? Sườn ngon như vậy, bốn đồng tiền một cân? Lừa quỷ à?
"Tiểu cô nương? Cô nương?" Lão bản hàng thịt đưa tay huơ huơ trước mặt Lạc Khê. Tiểu nha đầu này không phải là không muốn mua nữa đấy chứ?
"A? Cái đó, lão bản, chỗ sườn này ta lấy hết, ngươi chặt ra từng khúc giúp ta, như vậy ta dễ đựng hơn." Lạc Khê hoàn hồn, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của lão bản, vội vàng nói.
“A Khê?” Lạc Tuyết lần này không nhịn được, mua thịt thì thôi đi, A Khê mua nhiều xương cốt như vậy làm gì?
“Suỵt, về làm đồ ngon cho ngươi ăn.” Lạc Khê đặt một ngón tay lên môi, nhỏ giọng nói với Lạc Tuyết.
“” Lạc Tuyết, hôm nay A Khê đã nhắc đến đồ ăn ngon lần thứ mấy rồi? Cũng phải, A Khê sống ở nhà cũ Lạc gia, đừng nói thịt, xương cốt còn chưa gặm được mấy lần. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Tuyết hung hăng đau xót một phen, cũng không ngăn cản nữa. Cùng lắm thì, nếu A Khê không có tiền tiêu, chính mình sẽ đem tiền kiếm được từ việc hái thuốc ngày mai đưa hết cho nàng.
“Cám ơn lão bản.” Lạc Khê cười híp mắt nhìn lão bản hàng thịt đem cả sườn lẫn xương ống bỏ vào cái gùi sau lưng nàng. Hoàn toàn không biết bạn tốt Lạc Tuyết của nàng đã nghĩ đến chuyện giúp đỡ nàng trong lòng.
Thế là, đại môn Bình Thành được mở ra, Vân huyện lệnh dẫn theo một đám người ra khỏi thành nghênh đón Nam Cung Mạch! Mà ngoài thành, Nam Cung Mạch thấy đối phương giương cờ trắng, cũng hạ lệnh đình chỉ công kích! Bất quá, tướng sĩ xông lên phía trước đã lột sạch khôi giáp binh khí của quân địch bị bắt làm tù binh, áp giải tất cả đứng dậy! Lần này, Tây Bắc Quân tổn thất gần như bằng không!
“Hạ quan bái kiến thế tử điện hạ, thế tử vạn phúc!” Vân huyện lệnh một đường chạy chậm đến trước chiến mã của Nam Cung Mạch, cung kính quỳ xuống dập đầu hành lễ! Những người hắn dẫn theo tuy không đến được trước mặt Nam Cung Mạch, nhưng cũng đồng loạt quỳ gối ở cửa thành, cao giọng hô vang.
“Cung nghênh thế tử điện hạ!”
“Cha ta đâu?” Vân Phó cưỡi ngựa tiến lên, cúi đầu hỏi.
“Thúc phụ, gia chủ đang ở Vân gia chờ các người!” Vân huyện lệnh tuy để râu trông thành thục, nhưng thực tế mới ngoài ba mươi, nhỏ hơn Vân Phó rất nhiều. Bất quá, dựa theo bối phận, hắn nên gọi Vân Phó là thúc phụ, Nam Cung Mạch chính là biểu đệ của hắn. Đương nhiên, hắn không dám vượt quá giới hạn trước mặt Nam Cung Mạch, quân thần trước, thân thích sau, đây là quy củ!
“Mạch Nhi, chúng ta mau vào thành, đi gặp ông ngoại của con đi!” Giọng Vân Phó có chút kích động. Hắn là thấy được cháu trai, nhưng cha hắn nhớ Mạch Nhi đến đau lòng, chắc chắn càng muốn gặp thằng bé hơn. Những năm này, vì không để người khác nghi ngờ, hắn đều nhẫn nhịn không gặp Nam Cung Mạch, huống chi là cha hắn! Mà chống đỡ bọn họ chỉ có một việc, chính là chờ đợi ngày Chiến Vương khởi sự, bọn họ muốn báo thù cho muội muội! Báo thù, ý niệm này đã khiến Vân gia nằm gai nếm mật hơn mười năm!
“Được, đi gặp ông ngoại!” Giọng Nam Cung Mạch trầm thấp vang lên, gương mặt ông ngoại trong ký ức đã có chút mơ hồ. Nhưng nghĩ đến ông ngoại, cậu và cả Vân gia đã làm tất cả vì Chiến Vương phủ của bọn họ, lòng Nam Cung Mạch lại nóng lên!
Một tiếng “Giá!”, Nam Cung Mạch dẫn đầu thúc ngựa phi nước đại, Vân Phó thấy vậy theo sát phía sau. Mạch Nhi còn chưa biết Vân phủ ở đâu, hắn phải đi dẫn đường cho Mạch Nhi! Chỉ là, không giống sự kiềm chế của Nam Cung Mạch, Vân Phó vừa chạy phía trước, vừa cười lớn sảng khoái!
“Mạch Nhi, cậu dẫn đường cho con, con chờ cậu một chút!”
Bình Thành đã phá, điều này chứng tỏ cha hắn đã thành công, Trấn Quốc tướng quân đã chết, những kẻ năm đó hại chết muội muội hắn sắp phải bắt đầu nếm trải ác quả do chính bọn chúng gieo xuống! Trấn Quốc tướng quân chết, đây chỉ là mới bắt đầu. Những kẻ tham dự ở kinh đô kia, một tên cũng đừng hòng trốn thoát!
Mà đám quan viên bá tánh vốn đang quỳ đầy đất ở cửa thành thấy vậy vội vàng nép sang hai bên nhường đường. Mấy người Nam Cung Mạch thuận lợi vọt vào Bình Thành, đi thẳng một đường đến Vân gia!
Đến cửa Vân gia, Nam Cung Mạch kéo dừng chiến mã, đi qua đi lại vài bước, có chút do dự! Hắn trước kia vốn không gặp ông ngoại mấy lần, về sau lại càng chưa từng gặp, cận hương tình khiếp, chính là nói tâm trạng của hắn bây giờ!
“Mạch Nhi, mau xuống ngựa, cậu dẫn con vào!” Vân Phó xuống ngựa, gọi Nam Cung Mạch!
“Vâng!” Có người dẫn theo, sự khẩn trương của Nam Cung Mạch dường như giảm đi không ít. Chỉ là, hắn vừa mới nhảy xuống ngựa, cửa lớn Vân gia bỗng nhiên mở ra.
Dẫn đầu là một lão ông tóc bạc trắng phơ, bên cạnh ông là một lão phụ nhân tóc cũng bạc trắng tương tự. Lão ông tay nâng một cái hộp đi tới, phía sau ông là một đám đông nghịt người đi theo, có tử đệ Vân gia, cũng có hạ nhân Vân phủ.
Lão ông chính là Vân gia chủ, thứ ông bưng trong hộp chính là đầu người của Trấn Quốc tướng quân, đây là lễ vật quy thuận của Vân gia bọn họ!
“Thế tử điện hạ, lão phu dẫn theo toàn thể Vân gia đến đầu nhập, mong rằng thế tử không kể hiềm khích trước kia, cho Vân gia một chốn dung thân!” Vân gia chủ giơ cao chiếc hộp, nói xong liền muốn quỳ xuống!
Lần này mua quá nhiều đồ, gùi của Lạc Khê đã không chứa hết, nàng đành phải nhờ lão bản bỏ miếng thịt ba chỉ lớn kia vào trong giỏ xách của Lạc Tuyết. Không còn cách nào khác, đành phải phiền bạn tốt của nàng cầm giúp một ít. Đối với việc này Lạc Tuyết lại không có ý kiến gì, vừa rồi đã nói là nàng muốn giúp Lạc Khê mang đồ. Trong giỏ xách vốn đã đựng không ít gạo, giờ lại thêm một miếng thịt vào lập tức đầy ắp.
Mua nhiều đồ như vậy, hai người cũng không nán lại lâu, lập tức bắt đầu đi về. Trên đường đi vừa nói vừa cười, chỉ có điều, các nàng vừa rời khỏi trấn, rẽ vào con đường nhỏ về thôn, lập tức có một vị phụ nhân từ bên đường nhảy ra.
Nàng không nói hai lời liền muốn giật cái rổ trong tay Lạc Tuyết, miệng còn lẩm bẩm: “Ngươi tiểu tiện nhân này, có đồ tốt mà không nghĩ hiếu kính lão nương, muốn ăn một mình sao?”
“Bà buông ra, mau buông ra.” Lạc Tuyết đương nhiên không chịu, một bên giữ chặt rổ vừa lớn tiếng hô với phụ nhân kia.
“Bà là ai, mà ban ngày ban mặt ăn cướp?” Lạc Khê không nói hai lời, tiến lên bắt lấy tay bà ta bẻ ngược ra sau. Phụ nhân kia đau quá, lập tức buông rổ ra, trừng mắt nhìn Lạc Khê, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ối giời, ta là mẹ ruột của tiểu tiện nhân này đấy, ngươi con ranh thối tha kia nhanh lên buông ra ta, không thì có ngươi không yên với bà đâu, ta nhổ vào.” Phụ nhân kia vừa la đau, vừa không quên mắng Lạc Khê. Nàng làm thế nào cũng không gỡ được tay Lạc Khê đang vặn cánh tay mình, cuối cùng vậy mà phun một bãi nước bọt về phía Lạc Khê.
Lạc Khê vội vàng đẩy mạnh phụ nhân này ra, né tránh bãi nước bọt bà ta phun tới. Lạc Khê không thể tin nổi nhìn về phía Lạc Tuyết, nàng căn bản không thể tin được, một phụ nhân đáng ghê tởm như vậy lại là mẹ ruột của Lạc Tuyết. Từ khi nàng tỉnh lại, Lạc Tuyết luôn ấm áp quan tâm, sao lại có thể có người mẹ ruột đáng ghê tởm như vậy?
“A Khê, bà ấy, bà ấy......” Sắc mặt Lạc Tuyết tái nhợt nói. Nàng đã rất lâu không gặp mẹ mình, không ngờ lại gặp trong tình huống thế này. Mẹ nàng còn chạy tới giật rổ của nàng, bên trong đều là đồ của A Khê. Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết ôm chặt rổ vào lòng, cắn môi, không biết nên nói gì.
“Ngươi tiện nha đầu này, làm sao còn không nhận ra ta sao? Nếu không phải ngươi cùng đệ đệ ngươi khắc chết cha ruột ngươi.” “Ta sao lại rơi vào bộ dạng này hôm nay, đều là do ngươi hại ta, hiện tại có ngày sống tốt hơn rồi, liền không muốn hiếu thuận mẹ ruột sao?
“Mau đưa cái kia rổ cho ta, không phải vậy, ngươi hôm nay mơ tưởng từ nơi này đi qua.” Phụ nhân kia nhanh chóng bò dậy, lại chặn đường về của hai người. Nàng căm ghét nhìn Lạc Tuyết, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Vốn hôm nay bà ta định đi mua lương thực, không ngờ lại gặp hai nha đầu này mua một đống gạo trắng, bột mì trắng. Bà ta sống thảm như vậy đều là do đứa con gái này ban tặng, làm sao nó có thể tiêu dao khoái hoạt ăn ngon như thế được. Thế là, bà ta đi theo Lạc Khê và Lạc Tuyết suốt đường, lại thấy các nàng còn mua nhiều thịt như vậy, lập tức đỏ mắt ghen tức. Cho nên mới có màn sau đó, bà ta đã quyết tâm muốn lấy đi tất cả mọi thứ trong giỏ xách của Lạc Tuyết, dù sao, con gái hiếu thuận mẹ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Con đường này tuy nhỏ, nhưng cũng có vài người dân đi qua. Bọn họ nghe lời mẹ Lạc Tuyết nói, bắt đầu chỉ trỏ hai tiểu cô nương.
“Bà làm sao xác định là Tiểu Tuyết khắc chết cha nàng chứ? Ta thấy bà mặt mày chanh chua, không chừng bà mới là người khắc chết cha Tiểu Tuyết ấy.” Một giọng nói trêu tức vang lên.
Mọi người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Lạc Khê tươi cười đứng chắn trước mặt Lạc Tuyết, đối mặt với mẹ của Lạc Tuyết. Che chở Lạc Tuyết hoàn toàn ở sau lưng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận