Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 11

Giọng nói thiếu nữ vô cùng trong trẻo, trong nháy mắt đánh thức thiếu niên đang sửng sốt, hắn vô thức nghe lời mà dịch người sang một bên. Sau đó, hắn lại ngây ngẩn cả người, tại sao mình lại nghe lời như vậy?
“Lạc cô nương, ta ngồi thế này cũng được rồi, thật đấy.” Vết thương trên người Phong Thập Thất đã được Lạc Khê băng bó lại một lần nữa.
Tính cả hai người, nàng đã không còn một chiếc áo trong nào.
Giờ phút này nhìn hắn quấn đầy những mảnh vải lộn xộn, bướng bỉnh ngồi bên mép giường không chịu leo lên, Lạc Khê không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
“Phụt, dù sao cũng phải ăn cơm, vậy ngươi cứ ngồi đó trước đi, ta đi bưng thức ăn vào cho các ngươi.” Lạc Khê nói rồi lại quay người đi ra.
Sau đó, Phong Thập Thất liền cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, hắn theo bản năng lại muốn cúi lạy.
“Ngồi đi, kẻo lát nữa thôn cô kia lại trách ta.” Thiếu niên nói một câu với giọng chua lè.
“Vâng, thế tử.” Phong Thập Thất kiên định trả lời.
Sao hắn lại cảm thấy giọng điệu của chủ tử ai oán như vậy nhỉ? Phong Thập Thất lắc đầu, hắn bị suy nghĩ của chính mình làm giật mình.
Không cẩn thận động đến vết thương, hắn 'hít' một tiếng, thiếu niên lập tức nhìn sang.
Lần này Phong Thập Thất càng ngoan ngoãn hơn, không dám động đậy, cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.
“Đến, ăn cơm thôi, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Lạc Khê dùng khay tre tự làm bưng thức ăn tiến vào.
Nhìn căn phòng này đúng là 'nhà chỉ có bốn bức tường', ngay cả chỗ đặt thức ăn cũng không có, nàng tìm một tấm chiếu nhỏ trải lên giường, sau đó đặt thức ăn lên trên tấm chiếu, bản thân cũng leo lên giường.
“Ngươi, ngươi định làm gì?” Thiếu niên bị hành động này của Lạc Khê làm cho kinh hãi, lập tức đứng dậy dựa lưng vào tường.
“Làm gì ư? Ăn cơm chứ sao, nhìn bộ dạng này của ngươi, ta còn có thể giở trò với ngươi được chắc?” Lạc Khê cười ha hả, bị dáng vẻ thất kinh của thiếu niên này chọc cười.
Xem bộ dạng này của hắn, làm sao có thể liên hệ với người sát phạt quyết đoán trong rừng sáng nay được chứ?
“Khụ, Lạc cô nương, thế tử nhà chúng ta chưa từng ăn cơm chung bàn với nữ tử.” Phong Thập Thất nhìn sắc mặt chủ tử sắp đen như đít nồi, vội vàng giải vây.
Ai ngờ, giây tiếp theo Lạc Khê lại nói ra lời kinh người hơn.
“Chưa từng ăn cơm chung bàn với nữ nhân? Soái ca, nhìn ngươi tuổi cũng không nhỏ, còn chưa có vợ à?” Lạc Khê ghé sát mặt thiếu niên cẩn thận nhìn.
Trông đẹp trai thế này, sao lại không cưới được vợ nhỉ?
Người cổ đại không phải đều kết hôn rất sớm sao, người anh họ hôm qua bị nàng đánh mới 15 tuổi đã bàn chuyện cưới hỏi rồi, tên này không phải có vấn đề gì đấy chứ?
“Ta mới mười chín, còn nữa, ta không phải soái ca, ta tên là Nam Cung Mạch.” Thiếu niên nhịn đi nhịn lại, lúc này mới không nổi giận.
Thôn cô này dù sao cũng đã cứu mạng hắn, hắn sẽ cho phép nàng làm càn lần này.
“Được rồi, Nam Cung Mạch.” Lạc Khê lùi người lại, gọi hắn một tiếng.
“Gì?” Nam Cung Mạch không ngờ thôn cô này lại thật sự gọi thẳng tên hắn như vậy.
“Ăn cơm đi chứ, không lẽ cần ta đút à?” Lạc Khê lại xới thêm một bát cơm đưa cho hắn, tiện thể trêu chọc một câu.
“Không cần.” Nam Cung Mạch cầm lấy bát cơm bị nhét vào tay, vô cùng ghét bỏ, nhà của thôn cô này sao lại nghèo đến thế?
Ngay cả cái bát cũng bị sứt mẻ, thế này dùng làm sao?
Hắn không biết, để cho bọn họ có cái ăn, Lạc Khê đã cố ý dùng 20 đồng tiền mà lý chính đưa cho trước khi đi cứu nhà thím nàng để mua một ít gạo tấm.
Chừng này gạo, ước chừng chỉ đủ cho ba người ăn hai bữa là hết.
“Đây, ăn nhiều thịt một chút để bồi bổ.” Lạc Khê gắp một miếng thịt chim lớn cho hắn, người bị thương thì phải ăn nhiều thịt.
Lúc trước, mỗi khi có ai bị thương phải nằm viện, các chiến hữu đều gói rất nhiều thịt đến thăm, dù sao thức ăn trong bệnh viện đúng là chẳng ra làm sao cả.
“Cảm ơn.” Không biết vì sao, Nam Cung Mạch vốn đang rất ghét bỏ, nhưng khi nhìn thấy miếng thịt trong bát, đột nhiên lại không chê nữa.
Hắn bắt đầu cầm bát ăn lia lịa, hắn lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, ăn cơm tuy có vẻ nhã nhặn nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Nam Cung Mạch vừa động đũa, Phong Thập Thất cũng động theo, bọn họ thường xuyên ăn uống ở bên ngoài nên cũng không kiêng kị việc ngồi cùng bàn ăn cơm với thế tử.
Hai người bị truy sát lâu như vậy, bụng đang trống rỗng, vừa động đũa, thức ăn trong đĩa lập tức vơi đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Ngọa Tào, quả nhiên là người trong quân đội.” Lạc Khê nhìn tốc độ của hai người này, lẩm bẩm một câu, rồi lập tức tham gia vào cuộc chiến.
Như gió cuốn mây tan, bữa cơm kết thúc, trên tấm chiếu nhỏ chỉ còn lại hai chiếc đĩa trống không, ngay cả nước canh cũng chẳng còn, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng Lạc Khê chồng bát đĩa lại, nói một tiếng đi rửa bát, để lại hai nam nhân tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Thế tử?” Phong Thập Thất dè dặt mở miệng.
“Nói đi.” Nam Cung Mạch liếc hắn một cái.
“Sao ta lại có cảm giác, vừa rồi giống như đang ăn cơm trong quân doanh vậy.” Phong Thập Thất thấy tâm trạng thế tử không tệ, vui vẻ nói.
“Ta cũng thấy vậy.” Nam Cung Mạch cũng có ảo giác này.
Còn nữa, lời nói cử chỉ của thôn cô kia rất giống mấy gã lính quèn trong quân doanh.
Nhưng sao lại có thể như vậy được? Nàng chỉ là một thôn cô thôi mà?
Lạc Khê rửa bát xong tiện thể rửa mặt luôn, khi về phòng nàng không vào gian trong nữa.
Nàng lấy ra mấy bộ quần áo mùa đông cũ nát trải lên chiếc giường tre sơ sài của mình, cứ thế mặc nguyên đồ ngủ rồi nằm xuống.
Vật lộn cả ngày nay, nàng cũng mệt lắm chứ bộ.
“Thế tử, Lạc cô nương hình như ngủ rồi.” Phong Thập Thất nghe tiếng hít thở đều đặn kéo dài từ bên ngoài, nói với Nam Cung Mạch.
“Nói nhảm, ta không có tai à?” Nam Cung Mạch hết sức cạn lời, chuyện thế này còn cần người nhắc hắn sao?
“...” Phong Thập Thất im lặng, rõ ràng hắn thấy thế tử cứ nhìn ra phía cửa, tưởng thế tử đang đợi Lạc cô nương vào nên mới nhắc nhở.
“Lên giường ngủ đi.” Nam Cung Mạch lại nói với Phong Thập Thất một câu.
Tiện thể hắn dịch vào phía trong giường, chừa đủ chỗ cho Phong Thập Thất nằm.
Nhà thôn cô này đúng là nghèo thật, ban đêm tối đen như mực, ngay cả một cây nến cũng không có thì thôi đi, chiếc giường duy nhất lại còn nhỏ như vậy.
Đúng là nghèo đến mức 'nhà chỉ có bốn bức tường' cũng không hình dung nổi. Nam Cung Mạch thầm oán trách một lát, nhưng dù sao vết thương cũng không nhẹ, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Phong Thập Thất ở bên cạnh cảm nhận được Nam Cung Mạch đã ngủ say lúc này mới thả lỏng cơ thể.
Hôm nay thật đúng là một ngày 'kinh tâm động phách', may mà bọn họ gặp được Lạc cô nương chịu cứu giúp.
Bằng không, dân chúng bình thường trông thấy bộ dạng thê thảm này của bọn họ chắc đã chạy mất dép rồi.
Có điều, Phong Thập Thất cũng thấy kỳ lạ, vị Lạc cô nương này không chỉ gan lớn, biết thảo dược, nghe ý của thế tử thì còn có chút thân thủ.
Nhìn thế nào cũng không giống một thôn cô bình thường cả?
Phong Thập Thất định trở mình, tấm ván giường dưới thân phát ra một tiếng kẽo kẹt, cơ thể hắn hơi cứng lại.
Hắn dè dặt quay đầu nhìn Nam Cung Mạch, may mà hắn ngủ rất say, không bị đánh thức.
Lần này Phong Thập Thất cũng không dám động đậy nữa, nhà Lạc cô nương nghèo đến mức này, ngay cả ván giường cũng ọp ẹp như vậy, chắc chắn là thôn cô không thể nghi ngờ.
Nghĩ thông suốt rồi, Phong Thập Thất vừa nhắm mắt lại, không bao lâu cũng ngủ thiếp đi.
Mà chỉ một lúc sau nửa đêm, Lạc Khê đột ngột mở bừng đôi mắt sắc bén, nàng nhanh nhẹn đứng dậy tiến vào gian trong.
Đây là thói quen từ kiếp trước của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận