Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 215

Đến ban đêm, thấy trời càng ngày càng tối, Phong Thập Bát đứng trong sân nhìn bếp lò mà phát sầu. Vậy phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không biết nấu cơm mà? Nhiều lắm là lúc ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, không có chỗ tìm nơi trọ thì tùy tiện bắt chút thịt rừng để nướng. Nhưng kỹ thuật đó của nàng, nướng ra đồ vật chỉ có thể để no bụng, chứ không hề liên quan gì đến ăn ngon cả. Cô nương trên tay đang có vết thương, cũng không thể gọi nàng làm cơm được chứ?
“Ngươi đang nhìn cái gì ở đây vậy?” Lạc Khê bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Phong Thập Bát, thấy nàng cứ đứng im không nhúc nhích nhìn bếp lò, không biết nàng đang làm gì.
“Cô nương, hay là chúng ta mua một đầu bếp nữ về nấu cơm đi!” Phong Thập Bát quay đầu nói, vẻ ngượng ngùng.
Tóm lại, bảo nàng nấu cơm lúc này là tuyệt đối không thể, cô nương hiện đang bị thương, cần ăn chút đồ ngon để bồi bổ. Đồ ăn nàng làm ra sao mà nuốt nổi? Điểm này Phong Thập Bát vẫn rất tự biết mình, cho nên nàng đã nghĩ ra một biện pháp.
“Mười Tám à, ngươi xem nhà chúng ta một chút đi, trông có giống chỗ ở lại cho người khác được không?” Lạc Khê chỉ vào cái sân nhỏ ọp ẹp nhà mình. Phong Thập Bát còn đang ngủ chung giường với ta đây này, mua đầu bếp nữ về, bảo người ta ngủ ngoài sân à?
“Thế này ạ? Vậy ta lên trấn đến tửu lâu mua đồ ăn mang về cho cô nương, tuyệt đối sẽ không để người bị đói.” Phong Thập Bát nói xong liền định đi ra ngoài.
“Ấy, Mười Tám, quay lại đây.” Lạc Khê dở khóc dở cười vẫy tay với Phong Thập Bát.
“Cô nương?” Phong Thập Bát ngơ ngác quay đầu, không hiểu vì sao Lạc Khê lại gọi nàng lại. Giờ này nên ăn cơm tối rồi, cô nương bị thương không thể nấu cơm, nàng thì lại nấu không ngon, chẳng phải nên nhân lúc giờ cơm đến tửu lâu mua chút đồ ăn về sao, lát nữa tửu lâu cũng đóng cửa mất.
“Ngươi quay lại đây, đi tửu lâu làm gì, đồ ăn ở quán rượu đó khó ăn muốn chết, chúng ta tự nấu cơm ăn.” Lạc Khê vội bước tới kéo Mười Tám lại.
“Cô nương, ta... ta không biết nấu cơm.” Phong Thập Bát lúng túng nói. Nàng tưởng ý của Lạc Khê là bảo nàng nấu cơm.
“Ai bảo ngươi nấu cơm, ta nấu. Ta bị thương tay trái chứ có phải bị thương tay phải đâu, yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị đói.” Lạc Khê tay nhỏ vỗ ngực nói.
“Không được, cô nương đang bị thương ở tay, sao có thể làm việc này được, lỡ như vết thương đụng nước bị mưng mủ thì nguy mất.” Phong Thập Bát lập tức lắc đầu. Nàng thà đi một chuyến lên trấn đến tửu lâu mua đồ ăn, cũng không muốn để Lạc Khê làm chuyện nguy hiểm này.
“Ai nói ta làm, Mười Tám, ngươi dùng đao giỏi lắm đúng không?” Lạc Khê lại cười híp mắt hỏi.
“Cô nương, đao pháp của ta cũng tạm được.” Phong Thập Bát thành thật trả lời. Mặc dù nàng xếp hạng khá cao trong Phong Ảnh vệ, võ công đã rất tốt, nhưng Phong Thập Bát làm người không hề khoa trương, cũng không khoe khoang nhiều.
“Đến đây, giúp ta xử lý chút việc.” Lạc Khê thần thần bí bí kéo Mười Tám vào nhà bếp.
“...” Phong Thập Bát im lặng vung trường đao của mình. Thanh đao này của nàng vốn dùng để giết người, không ngờ lại có lúc dùng để thái thịt. Nhưng nàng quả thực dùng dao phay không quen, cũng đành phải vậy thôi.
“Chậc chậc, đao công của Mười Tám nhà chúng ta thật tốt, xem miếng thịt này thái kìa, độ dày đều tăm tắp.” “Lát nữa sẽ làm cho ngươi món nông gia tiểu sao nhục, đảm bảo ngươi ăn rồi lại muốn ăn nữa.” Lạc Khê đứng bên cạnh không tiếc lời khen ngợi.
Quả nhiên, Phong Thập Bát nghe xong, tốc độ xuống đao nhanh hơn hẳn.
Không bao lâu, Lạc Khê liền chỉ dẫn Phong Thập Bát chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, vừa lúc nồi cơm bên kia cũng đã hấp chín. Lạc Khê liền bảo Phong Thập Bát giúp bỏ thức ăn vào nồi, nàng đứng ngay bên cạnh, tay trái chắp sau lưng, tay phải cầm chảo xào rau.
Thỉnh thoảng, nàng lại cho thêm chút gia vị vào, rất nhanh mùi thịt đã bay khắp sân.
Cứ như vậy, Phong Thập Bát thỏa mãn ăn được món nông gia tiểu sao nhục, quả nhiên giống như Lạc Khê nói, ăn rồi lại muốn ăn nữa, rất tốn cơm. Mặc dù lúc chiều Phong Thập Bát đã ăn một tô mì, nhưng buổi tối vẫn ăn hết hai bát cơm gạo.
May mà cô nương không giống như người trong thôn thực thụ, trong nhà toàn ăn ngũ cốc thô cám bã, nếu không, Phong Thập Bát thật sự không ở lại nổi nữa. Nàng dù gì cũng là hạ nhân của Chiến Vương phủ, cũng chưa từng ăn đồ ăn tệ như vậy.
Cơm nước xong xuôi, hai người rửa mặt rồi đi ngủ, chỉ có điều, tay Lạc Khê bị đau, trằn trọc mãi rất khó ngủ. Phong Thập Bát cứ lẳng lặng ở bên cạnh nàng, đợi đến khi Lạc Khê rất vất vả mới thiếp đi, nàng mới nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Phong Thập Bát mở mắt ra, thấy Lạc Khê vẫn chưa tỉnh liền cẩn thận rời giường. Nàng nhanh như một làn khói đến nhà bếp, tìm mấy củ khoai lang bỏ vào nồi hấp, xem như bữa điểm tâm. Món ăn tinh xảo thì nàng không làm được, nhưng loại việc không cần kỹ thuật này cũng không làm khó được nàng.
Đợi đến lúc Lạc Khê tỉnh dậy, Phong Thập Bát đã mang khoai lang hấp xong vào phòng.
“Cô nương, ta cũng không biết làm món khác, người ăn tạm khoai lang này trước đã. Cô nương đừng trách ta tự ý chủ trương, đầu bếp nữ vẫn là phải mua, còn về vấn đề chỗ ở, ta sẽ nghĩ cách.” Phong Thập Bát vừa đưa khoai lang cho Lạc Khê, vừa nói.
“Ai, Mười Tám nhà ta đúng là càng ngày càng thân mật, cứ làm theo lời ngươi nói đi.” Lạc Khê làm bộ bất đắc dĩ nói, cuối cùng còn đưa tay sờ má Phong Thập Bát đang đỏ ửng.
“...” Phong Thập Bát, cô nương nhà nàng sao cứ có mấy hành động nhỏ không đứng đắn thế nhỉ? Nàng sẽ không đối xử với Thế tử gia như vậy chứ?
Không thể không nói, Phong Thập Bát đã đoán đúng sự thật, mấy ngày đó, Lạc Khê quả thực đã nhân cơ hội bôi thuốc mà không ngừng chấm mút! Ai bảo cơ ngực và cơ bụng của Nam Cung Mạch lại mê người như vậy, khiến người nào đó không kiềm chế nổi tay mình.
Lạc Khê vừa ăn xong khoai lang thì Lạc Tuyết tìm đến.
Hắn sáng sớm nay, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy để Lạc Khê ở nhà dưỡng thương thì tốt hơn, chuyện của mình cũng là việc nhỏ, không cần Lạc Khê đi cùng. Ngày thường Lạc Khê còn có thể bào chế dược liệu để giết thời gian nhàm chán, nhưng hôm nay tay nàng bị thương, chắc chắn không thể bào chế dược liệu được nữa. Đến lúc đó chẳng phải sẽ lại buồn tẻ đến mức ngủ gà ngủ gật hay sao?
“Ngươi đặc biệt chạy tới đây, chỉ để bảo ta không cần đi cùng ngươi sao?” Lạc Khê ngạc nhiên nói.
“Ừm, ngươi cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt, mấy ngày nay ngươi cũng đừng nấu cơm, đợi ta tan học về sẽ nấu cho các ngươi.” Lạc Tuyết gật đầu nói. Hắn cũng là đến đây thấy Phong Thập Bát nấu khoai lang cho Lạc Khê mới nhớ ra chuyện các nàng bây giờ gặp khó khăn trong việc ăn uống. Lập tức ôm chuyện này vào người, không hề ngại phiền phức chút nào.
“Được rồi, vậy ngươi tự mình đi đường nhớ cẩn thận, ta không đi cùng ngươi nữa, ngươi tốt nhất nên đi xe bò trong thôn, đông người cho an toàn.” “Còn chuyện nấu cơm thì không cần ngươi bận tâm, vừa rồi Phong Thập Bát còn nói muốn mua một đầu bếp nữ về, đến lúc đó ngươi qua ăn chực thì được.” Có lẽ vì hôm qua ngủ không ngon, Lạc Khê cũng hơi lười biếng không muốn rời giường, dứt khoát gật đầu đồng ý.
“Mua đầu bếp nữ à? Vậy cũng tốt, các ngươi muốn ăn cơm lúc nào cũng được, không cần phải đợi ta tan học.” “A Khê, vậy ta lên trấn trước đây, đợi ta tan học, sẽ dẫn Thạch Đầu đến thăm ngươi.” Lạc Tuyết cười nói với Lạc Khê.
“Được, ngươi yên tâm đi đi, ta ở đây không sao đâu.” Lạc Khê cũng gật gật đầu, phất tay bảo nàng mau đi, kẻo đến muộn thì không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận