Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 595

Nghĩ vậy, Lý Thị Lang liền nhìn về phía Nam Cung Quyết, chỉ có thể trông cậy hoàng thượng cho một chủ ý.
“Mạch Nhi, ngươi muốn thế nào?” Nam Cung Quyết trao quyền chủ động cho Nam Cung Mạch.
Để dẹp yên lời kêu ca, cử một người hoàng tộc đi là điều bắt buộc, hiện tại gần như không còn biện pháp nào khác.
Thật ra, ngay lúc hỏi Nam Cung Mạch, Nam Cung Quyết đã biết câu trả lời của Nam Cung Mạch.
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng đây vốn là giang sơn của nhà Nam Cung bọn hắn, con trai đi cứu trợ thiên tai vốn là việc nên làm.
Cho nên, khi Nam Cung Mạch nói chắc như đinh đóng cột rằng hắn sẽ đi, Nam Cung Quyết không hề chần chừ chút nào.
“Tốt, vậy ngươi đi đi. Nhưng lần này đi không chỉ là cứu trợ thiên tai, mà nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu. Trẫm giao cho ngươi quyền chỉ huy mười nghìn quân Tây Bắc, phải bắt gọn bọn chúng!” Nam Cung Quyết trực tiếp quyết định.
“Bệ hạ, không thể được ạ!” Lý Thị Lang vẫn không nhịn được khuyên can.
Hắn theo hầu bệ hạ nhiều năm, sao có thể không biết bệ hạ coi trọng thái tử đến mức nào?
Việc này, sao có thể tùy tiện để thái tử điện hạ mạo hiểm được chứ?
“Lý Ái Khanh không cần nói nhiều nữa. Nhà Nam Cung ta cũng không phải không có người, sao có thể đẩy một nữ tử ra ngoài chắn tai họa?”
“Ái Khanh, trẫm mệt rồi, ngươi quỳ an đi!” Nam Cung Quyết uy nghiêm khiển trách Lý Thị Lang vài câu, rồi bắt đầu đuổi người!
“Bệ hạ, này, ngươi làm gì? Ngươi đừng kéo bản quan!” Lần này Lý Thị Lang vừa định mở miệng, Phong Thập Lục không cần mệnh lệnh đã trực tiếp lôi người đi.
“Khê nha đầu, cảm ơn ngươi đã đặc biệt chạy tới báo cho trẫm biết chuyện này. Nhưng ngươi không cần bận tâm, triều đình tự có quy tắc!”
“Trẫm còn có việc muốn bàn bạc với Mạch Nhi, ngươi về trước đi!” Lý Thị Lang vừa đi, Nam Cung Quyết liền hòa nhã nói với Lạc Khê, trên mặt đâu còn vẻ mệt mỏi vừa mới thể hiện ra?
“” Lạc Khê thầm nghĩ, luôn cảm thấy công phu trở mặt này của Nam Cung Bá Bá càng ngày càng lô hỏa thuần thanh!
“Khê Nhi, ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi.” Thấy Lạc Khê không động đậy, Nam Cung Mạch cũng lên tiếng.
“Nam Cung Bá Bá, ở đây cũng không có người ngoài, ta có lời muốn nói.” Lạc Khê thầm thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn mở miệng.
Hai cha con này đều che chở nàng như vậy, nàng sao có thể thật sự khoanh tay đứng nhìn?
Hơn nữa, ôn dịch thật sự không phải chuyện nhỏ, lại có tiểu nhân âm thầm tính kế, Nam Cung Mạch một mình đi cứu trợ thiên tai, Lạc Khê không yên tâm!
“Khê Nhi, nếu là chuyện cứu trợ thiên tai thì ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không để ngươi đi đâu.” Nam Cung Mạch tiến lên nắm chặt tay Lạc Khê, kiên định nói.
Hắn đường đường là nam nhi, sẽ không đẩy thê tử ra ngoài chắn tai họa, còn mình thì trốn ở phía sau.
“Ai nói ta muốn tự mình đi?” Lạc Khê buồn cười nói.
“” Nam Cung Mạch nghẹn lời.
“Khê nha đầu có chủ ý gì hay sao?” Ngược lại, Nam Cung Quyết mắt sáng rực nhìn về phía Lạc Khê, luôn cảm thấy nha đầu này lại có ý tưởng gì hay ho.
“Tất nhiên là ta và Nam Cung cùng đi, nhưng ta sẽ hành động bí mật, còn hắn ở ngoài sáng!” Lạc Khê cười híp mắt nói.
Đối phương không phải đang lén lút muốn hại người sao? Vậy thì nàng sẽ đến màn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
“Khê Nhi, ý ngươi là?” Nam Cung Mạch hai mắt sáng lên, hắn nhớ tới lần hai người gặp lại, những tên giả làm thổ phỉ kia đã bị Lạc Khê dễ dàng đánh gục.
Đối đầu trực diện mà Lạc Khê còn có thể bắt được bọn chúng, nếu ẩn nấp trong bóng tối thì dường như lại càng dễ dàng hơn!
“Trong tay ta có nhiều tân dược như vậy, vừa hay đang không có ai để ta thử thuốc đây này!” Lạc Khê cười hì hì, gật đầu nói.
“Không được, Nam Tương có ôn dịch!” Nam Cung Mạch bỗng nhiên lại nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, lắc đầu từ chối.
Những loại độc dược kỳ lạ cổ quái trong tay Khê Nhi đưa cho hắn là được rồi, hắn có thể sắp xếp một số người hành động trong bóng tối, không cần thiết phải mang Khê Nhi theo cùng đi mạo hiểm!
“Y thuật của ta tốt như vậy mà còn sợ ôn dịch sao? Nam Cung, có phải ngươi không tin ta không?” Lạc Khê hừ một tiếng, nhìn thẳng vào Nam Cung Mạch, lại cố ý nói như vậy.
Lạc Khê biết, Nam Cung Mạch chẳng phải là lo lắng nàng đi sẽ có nguy cơ nhiễm bệnh, nên mới không cho nàng đi đó sao.
“Thái y trong Thái Y Viện y thuật cũng rất tốt!” Nam Cung Mạch quay đầu đi chỗ khác, không chịu đồng ý!
“Nam Cung Bá Bá, ngài nói có đúng không?” Lạc Khê nhìn bộ dạng của người nào đó, tức đến phồng má.
“Khụ khụ, ý của Mạch Nhi cũng là ý của trẫm.” Nam Cung Quyết ho khan một tiếng đầy mất tự nhiên, ánh mắt nhìn lảng đi chỗ khác.
Khê nha đầu nhiều mưu ma chước quỷ, hắn cũng không muốn đắc tội nàng, lỡ sau này chính mình lại có bệnh đau đầu nhức óc gì cần đến nha đầu này, nàng chắc chắn sẽ kê cho mình loại thuốc đắng nhất.
Đừng hỏi tại sao Nam Cung Quyết lại nghĩ như vậy, tất cả đều là bài học xương máu cả đấy!
“Các ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, chân là mọc trên người ta đấy nhé!” Lạc Khê thấy hai cha con này thống nhất chiến tuyến, cũng không tranh cãi nữa, chỉ mỉm cười nói.
“” Hai cha con Nam Cung Mạch, tại sao bọn họ lại cảm thấy bị uy hiếp thế nhỉ?
“Khê Nhi, đừng quậy nữa!” Nam Cung Mạch bất đắc dĩ nói.
“Nam Cung Mạch, ngươi nhìn xem trên mặt ta có viết mấy chữ ‘ta đang cố tình gây sự’ không?” Lạc Khê hất mạnh tay Nam Cung Mạch ra, chỉ vào mặt mình!
Hừ, nơi có ôn dịch như thế đầy rẫy nguy hiểm, cho dù võ công của Nam Cung Mạch có giỏi đến đâu, chỉ cần kẻ trong bóng tối động tay động chân một chút vào đồ ăn thức uống hoặc vật dụng cá nhân của hắn là có thể lấy mạng hắn rồi.
Nếu mình không đi theo ở bên cạnh hắn, làm sao có thể yên tâm được chứ?
“” Nam Cung Mạch mắt trợn tròn, nha đầu hình như giận thật rồi, phải làm sao đây?
“Mạch Nhi, lần này cứ nghe Khê nha đầu đi, để nàng bí mật đi cùng để cứu trợ thiên tai.”
“Nhưng ngươi phải trông chừng nha đầu cẩn thận, không được phép để nàng tiến vào huyện Nam Tương, càng không được phép tiếp xúc với người nhiễm ôn dịch!” Nam Cung Quyết thấy hai người tranh chấp, cuối cùng đành đứng ra làm người xấu.
Thật ra dù là việc công hay việc tư, Nam Cung Quyết đều muốn Lạc Khê đi theo con trai mình, dù sao y thuật của nàng rất tốt, nếu thật sự có chuyện bất trắc xảy ra, con trai cũng có thêm một phần bảo đảm!
“Đa tạ Nam Cung Bá Bá đã cho phép! Các người cứ nói chuyện tiếp đi, ta đi chuẩn bị một chút đây!” Lạc Khê vui vẻ hành lễ tạ ơn Nam Cung Quyết, sau đó quay người chạy biến đi như một làn khói.
Nàng mà không chạy nhanh, sợ là hai cha con này lại đổi ý tạm thời!
“Phụ hoàng, sao người có thể để Khê Nhi đi cùng chứ?” Nam Cung Mạch nhìn theo bóng lưng người nào đó đã chuồn mất, bất mãn nói.
“Ngươi cũng thấy rồi đấy, là vợ ngươi nhất quyết đòi đi. Nếu ngươi thật sự không đồng ý, nàng quay đầu tự mình lén lút đi theo, lỡ trên đường xảy ra chuyện thì làm thế nào?” Nam Cung Quyết cũng bực bội.
Trên dưới toàn triều đình này, bây giờ ai mà không biết Lạc Khê là mạng sống của thái tử chứ?
Lỡ như Lạc Khê bí mật đi theo bị kẻ địch phát hiện, quay sang đối phó nàng thì biết làm sao?
“Phụ hoàng!” Nam Cung Mạch kêu lên một tiếng đầy thất bại, cuối cùng cũng chỉ đành cùng Nam Cung Quyết bàn bạc chuyện cứu trợ thiên tai.
Nam Cung Quyết cũng vừa mới lên làm hoàng thượng, đối với nhiều công việc còn chưa thuần thục, liền cho thái giám đi tìm hồ sơ về các vụ ôn dịch ở các khu vực trước đây để xem xét.
Chỉ là, hai cha con càng xem lòng càng nặng trĩu, mỗi khi gặp ôn dịch đều là cửu tử nhất sinh, mà các trận ôn dịch trong lịch sử, chưa từng có lần nào chữa khỏi được.
“Nếu không làm được gì, thì cứ làm theo thông lệ trước đây đi!” Nam Cung Quyết thở dài, cuối cùng vẫn nói.
“Vâng, phụ hoàng!” Giọng Nam Cung Mạch có vẻ buồn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận