Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 393

Ngược lại Sơ Tuyết lại trấn định hơn Sơ Tình một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Hai người trông mong canh giữ ở bên giường Lạc Khê rất lâu, lại không dám đánh thức nàng. Lúc này thấy Lạc Khê tỉnh lại, giống như tìm được trụ cột tinh thần, vội vàng cầu xin Lạc Khê cho ý kiến. Các nàng đều biết chuyện giữa Nam Cung Thế tử và chủ tử nhà mình, nếu sau này chủ tử gả cho thế tử. Vương gia chính là công công của chủ tử, lần đầu gặp mặt này làm sao cũng phải ăn mặc tươm tất một chút mới được chứ!
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?” Không thể không nói, Lạc Khê cũng có chút ngơ ngác. Nhìn dáng vẻ của Phong quản gia, nàng còn tưởng rằng phải đến ngày mai mới có thể gặp được Chiến Vương chứ. Tuy nói, nàng là được Nam Cung Mạch nhờ vả đến xem bệnh cho Chiến Vương. Nhưng với thân phận một tiểu thôn cô, tuổi tác cũng không lớn, đối phương coi thường nàng là rất bình thường, xem trọng nàng mới là kỳ quái. Bây giờ, Chiến Vương thế này rõ ràng là đang ưu ái nàng mà, chẳng lẽ Nam Cung Mạch đã đem chuyện hai người bọn họ tự định chung thân nói cho Chiến Vương rồi sao? Nếu không, không có cách nào giải thích vì sao Chiến Vương lại muốn gặp nàng nhanh như vậy? Lạc Khê có chút mơ hồ, nàng cảm thấy mình có khả năng đã đoán đúng sự thật!
“Chủ tử, thời gian không còn kịp rồi!” Sơ Tuyết thúc giục nói. Nữ tử trang điểm ăn mặc là tốn thời gian nhất, chủ tử vừa mới ngủ trưa dậy, còn phải rửa mặt lại một lần nữa mới được!
“Vội cái gì!” Lạc Khê trên mặt trấn định, trong lòng kỳ thật cũng hoảng. Coi Chiến Vương như bệnh nhân, và coi như là gặp mặt phụ huynh của bạn trai, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà!
Bất quá, Lạc Khê cũng là người thấy qua việc đời, rất nhanh liền ổn định tâm thần. Nàng đánh giá quần áo mà hai nha đầu chuẩn bị, chọn lấy bộ màu xanh da trời. Y phục của nàng luôn luôn lấy thanh lịch làm chủ, dù Sơ Tình hai nha đầu muốn chọn bộ nào diễm lệ một chút cũng không có mà chọn. Bất quá, cũng may bản thân Lạc Khê đối với chuyện ăn mặc này tương đối cầu kỳ, vải vóc mua về đều là loại tốt nhất, phù hợp nhất với nàng. Quần áo may ra từ đó tự nhiên cũng không tầm thường.
Rửa mặt một chút, thay y phục, Lạc Khê để Sơ Tuyết búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, từ trong hộp chọn lấy một cây trâm bạch ngọc, đeo lên đôi hoa tai bạch ngọc cùng bộ, thế là xem như đã trang điểm xong! Ngoại trừ việc đặc biệt chọn trang sức để đeo, ngay cả son phấn nàng cũng không dùng. Lúc Lạc Khê hẹn hò ngắm sao cùng Nam Cung Mạch cũng không thoa son phấn, bây giờ gặp cha hắn, cũng không cần phải thoa son phấn. Hơn nửa năm nay, Lạc Khê tự nuôi dưỡng mình trở nên trắng trẻo hồng hào, lại thêm nền tảng vốn có đã tốt, nên càng ngày càng xinh đẹp mơn mởn. Làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi không cần điểm cũng tự đỏ, thoa hay không thoa son phấn, cũng không quan trọng như vậy.
Lúc ra cửa, Lạc Khê nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, lại mở mắt ra thời điểm, cả người khí chất đều phát sinh biến hóa. Sơ Tình cùng Sơ Tuyết liếc nhìn nhau, cảm thấy chủ tử nhà mình lập tức trở nên khí chất phi phàm, so với vẻ hiền hòa trước đó, cả người đã cao quý hơn không ít.
“Mười Tám, đi thôi!” Bước ra cửa phòng, Lạc Khê gọi Phong Thập Bát đang đợi bên cạnh cửa. Mặc dù Mười Tám bảo nàng mang theo hai nha đầu Sơ Tình để ra vẻ bề ngoài, nhưng các nàng suy cho cùng vẫn còn non nớt, chưa từng trải sự đời. Lạc Khê không có ý định mang theo hai người bọn họ đi gặp Chiến Vương!
“Là, cô nương!” Phong Thập Bát đi theo Lạc Khê bên người, vì nàng dẫn đường!
Hai người đi ra khách viện, thẳng hướng chủ viện của Chiến Vương đi đến!
Sau lưng, Sơ Tình cùng Sơ Tuyết hai nha đầu nhẹ nhàng thở ra. May mà chủ tử không có ý định dẫn các nàng đi gặp Chiến Vương, lúc nãy khi Chiến Vương tới, các nàng đang ở trong phòng thu dọn quần áo cho Lạc Khê, cũng không có gặp mặt trực tiếp. Nhân vật lớn như vậy, hai người các nàng nào đã từng gặp qua? May mà chủ tử không mang các nàng đi, nếu không các nàng làm không tốt sẽ khiến chủ tử mất mặt.
Phong Thập Bát rất quen thuộc Chiến Vương phủ, không cần hạ nhân trong phủ dẫn đường, chính nàng đã dẫn Lạc Khê đến tiểu viện của Chiến Vương. Chỉ là khi đến tiểu viện của Chiến Vương, vẫn cần phải thông báo một tiếng.
“Lạc cô nương chờ một lát, nô tài vào thông báo một tiếng!” Gã sai vặt trong viện của Chiến Vương khom người nói với Lạc Khê.
“Được, làm phiền rồi!” Lạc Khê khẽ gật đầu, dáng vẻ đoan trang, giọng nói ôn hòa.
Gã sai vặt lúc này mới quay người đi vào thông báo, bất quá cũng không có để Lạc Khê đợi bao lâu, hắn rất nhanh liền đi ra xin mời Lạc Khê đi vào.
Tại đại sảnh trong tiểu viện của Chiến Vương, Chiến Vương đã ngồi chờ sẵn! Hắn ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt căng thẳng trông có vẻ rất khó gần, nhưng trên thực tế, Chiến Vương đang khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lúc đi dạo trong Chiến Vương phủ, Phong Trí đã nói với hắn, rằng hắn nghe được chuyện Lạc Khê hòa giải mâu thuẫn giữa mình và nhi tử. Bởi vậy, dù chưa gặp mặt, Chiến Vương cũng đã rất hài lòng với Lạc Khê, người sắp trở thành con dâu này. Nay sắp gặp người thật, hắn lại không biết cách cư xử với tiểu cô nương, sao có thể không khẩn trương cho được?
Bước chân nhẹ nhàng, Lạc Khê nhanh chóng tiến vào chính sảnh, chỉ là nàng không ngờ Chiến Vương lại đang ngồi trên chiếc xe lăn do chính mình chế tạo. Hơi suy nghĩ một chút, Lạc Khê liền biết cái này nhất định là Phong Trí đem chiếc xe lăn này đưa cho Chiến Vương.
“Dân nữ ra mắt Chiến Vương, vương gia vạn phúc!” Lạc Khê hơi cúi đầu phúc thân hành lễ, tư thế chuẩn mực, hoàn toàn không tìm ra chút sai sót nào. Nhưng trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, chân của Chiến Vương vậy mà có vấn đề, điểm này Nam Cung Mạch lại không hề nói cho nàng biết. Xem ra độc trên người Chiến Vương khó giải quyết hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
Thấy Lạc Khê lễ nghi chu toàn như vậy, mắt không nhìn loạn, đối mặt với Chiến Vương không kiêu ngạo không tự ti, cũng không vì tò mò mà nhìn thẳng làm mạo phạm vương gia. Tuyệt không giống một tiểu thôn cô chưa từng trải sự đời, ngay cả Phong quản gia vốn khá xét nét cũng phải âm thầm gật đầu, đúng là người chững chạc!
“Mau miễn lễ, ngồi đi!” Chiến Vương ngồi ngay ngắn, lần đầu đối mặt với tiểu cô nương thế này, lại còn là người yêu của nhi tử, hắn có chút bối rối.
“Tạ Vương gia!” Lạc Khê cũng không khách sáo, lập tức đi đến vị trí phía dưới tay Chiến Vương, chậm rãi ngồi xuống. Phong Thập Bát cũng di chuyển theo, đứng ở sau lưng Lạc Khê!
Lạc Khê đã ngồi xuống, nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, không khí vô cùng lúng túng. Đoán được Nam Cung Mạch đã nói chuyện tình cảm của hai người cho Chiến Vương biết, Lạc Khê ít nhiều vẫn có chút câu nệ, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Mà Chiến Vương không có nữ nhi, hắn căn bản cũng không biết nên trò chuyện gì với tiểu cô nương.
Ngay lúc cả phòng đang yên tĩnh, Trương Thái Y đột nhiên đi tới, hóa giải sự ngượng ngùng!
“Vị này chính là Lạc cô nương nhỉ, lão phu là thái y chuyên môn của vương gia!” Trương Thái Y vừa vào cửa đã thấy Lạc Khê, hắn mỉm cười chào hỏi nàng. Trên thực tế, ông vốn là đến vì Lạc Khê. Kể từ khi vương gia nói buổi tối muốn mời Lạc cô nương dự tiệc, ông liền dặn dò dược đồng bên cạnh phải luôn để mắt đến bên phía vương gia. Một khi Lạc Khê đến, phải lập tức báo cáo cho ông! Bữa tiệc đón tiếp buổi tối, ông cũng muốn tham gia!
“Thái y gia gia khỏe, Lạc Khê xin có lễ!” Lạc Khê vừa nhìn thấy vị thái y này đã cảm thấy thân thiết, có lẽ vì đều là người cùng ngành, nên tự nhiên có sức hút lẫn nhau! Lạc Khê ngoan ngoãn đứng dậy hành lễ, mắt cười cong cong!
“Ấy, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống!” Trương Thái Y cũng không hiểu sao, vốn dĩ còn giữ thái độ quan sát đối với Lạc Khê, vừa gặp mặt thế này, suy nghĩ trong lòng lập tức liền thay đổi! Lạc Khê vốn có dáng vẻ đáng yêu, giờ lại thêm bộ dáng tươi cười chào hỏi người khác thế này lại càng được yêu thích. Đối với những người thuộc thế hệ ông nội như Trương Thái Y, Lạc Khê đơn giản là người gặp người thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận