Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 131

“Được rồi A Khê, hôm qua ta lo lắng sợ hãi cả buổi, ngươi cứ để ta ngủ thêm một lát đi mà.” Tô Nghiên híp mắt nhìn Lạc Khê, cầu xin tha thứ. Hôm qua Lạc Khê thì ngược lại, vừa chui vào chăn là ngủ ngay, còn nàng thì lại lo lắng sợ hãi cả buổi. Sợ đám người ngựa trên núi kia lại xuống, quay lại tìm A Khê gây phiền phức thì không xong. Kết quả, nàng gần như thức trắng đến hừng đông, bên ngoài lại không hề có động tĩnh gì, lúc này Tô Nghiên mới không chịu nổi mà thiếp đi. Lúc này đầu óc hỗn loạn, bảo nàng rời giường thì nàng không dậy nổi.
“Vậy được rồi, hôm nay ta muốn cùng Tiểu Tuyết lên trấn, nên không ăn sáng ở nhà, lát nữa ngươi tự mình dậy rồi tuỳ tiện làm gì đó ăn nhé.” Lạc Khê nhìn dáng vẻ buồn ngủ của tiểu tỷ muội, vô cùng thấu hiểu. Nếu đổi lại là chính mình, trong tình huống không rõ ràng thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng cả đêm không ngủ được. Không giống nàng, biết chuyện không liên quan đến mình nên tự nhiên ngủ ngon lành.
“Ừ, các ngươi trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm nhé.” Tô Nghiên nhắm mắt, vẫy vẫy tay với Lạc Khê.
“Ha ha, biết rồi, đồ lười nhỏ, ngươi ngủ tiếp đi, lát nữa ta ra ngoài sẽ khoá cửa sân lại cho ngươi, sẽ không có ai đến quấy rầy đâu.” Lạc Khê lại đưa ngón tay ra điểm điểm lên mũi Tô Nghiên. Mặc dù, nàng vẫn đang mang một khuôn “mặt xấu”, nhưng Lạc Khê sẽ tự động tưởng tượng ra gương mặt mỹ nhân thôi! Lạc Khê cảm thấy Tô Nghiên đang nằm ỳ thật sự đáng yêu.
“Ừ, khoá lại là tốt nhất, đừng giống như hôm qua nữa.” Tô Nghiên gật gật cái đầu nhỏ, mắt vẫn không mở ra. Có người đến thì nàng trốn vào trong phòng là được, người bình thường thấy cửa sân khoá thì sẽ tự động rời đi thôi.
“Biết rồi, ta đi đây, ngươi cũng đừng ngủ lâu quá, nhớ dậy ăn gì đó nhé.” Lạc Khê vừa mặc quần áo vừa dặn dò Tô Nghiên.
“Ừ.” Tô Nghiên đã sắp chìm vào giấc ngủ rồi, nghe thấy tiếng Lạc Khê cũng chỉ gật gật đầu theo bản năng. Lạc Khê thấy nàng thật sự buồn ngủ rũ rượi, cũng không nói gì nữa, mặc kệ nàng ngủ tiếp.
Nàng tự ra khỏi nhà cỏ, rửa mặt qua loa một chút rồi đi tìm Lạc Tuyết.
“A Khê, ngươi đến rồi!” Lạc Tuyết đang chuẩn bị ra cửa.
“Ừm, tảng đá nhỏ cũng đi sao?” Lạc Khê thấy Lạc Tuyết còn dắt theo tảng đá nhỏ, buột miệng hỏi một câu.
“Hắn không đi, ta đưa hắn đến chỗ gia gia đợi rồi. Ngươi ăn sáng chưa, ta có nấu khoai lang, có muốn ăn không?” Lạc Tuyết nói, lắc lắc cái rổ trong tay. Các nàng lên trấn phải đi đường từ sớm, không có thời gian làm bữa sáng. Nhưng Lạc Khê lại không thích ngồi xe bò chen chúc với người khác, Lạc Tuyết nghĩ hay là mang theo ít đồ ăn để lót dạ. Cho nên, tối qua về liền nấu mấy củ khoai lang, lúc này vừa hay mang đi ăn trên đường.
“Muốn chứ, đang đói đây.” Lạc Khê lập tức gật đầu, mắt sáng rực lên.
Lạc Tuyết đưa cho Lạc Khê một củ khoai lang, hai người vừa cười vừa nói đưa tảng đá nhỏ đến nhà tộc trưởng, rồi cùng nhau lên trấn.
“Ngươi lại định bán nhiều đồ lắm phải không? Mang cả gùi trên lưng thế kia?” Trên đường, Lạc Tuyết hỏi. Nàng còn tưởng Lạc Khê cõng thảo dược đã xử lý xong đi bán, nhưng nhìn kỹ lại thì cái gùi này lại trống không.
“Tiểu Tuyết nhà chúng ta đúng là thông minh, đây không phải A Nghiên nói sao, muốn làm cho ta hai cái áo bông, để mùa đông ta có áo mặc.” Lạc Khê cười ngây ngô nói.
“A Nghiên thật là một cô nương tốt, nếu không phải nàng trông xinh đẹp như vậy, khí chất trên người lại tốt đến thế, ta cũng không dám tin nàng thật sự là thiên kim tiểu thư đâu.” Lạc Tuyết nói, hạ thấp giọng. Trước đây nàng ở trên trấn cũng từng gặp các tiểu thư nhà giàu có kia. Các nàng ấy ra ngoài đều ngồi kiệu, bên cạnh có nha hoàn bà tử theo hầu, chưa bao giờ thèm nhìn thẳng vào những thôn cô quê mùa như các nàng. Cứ như thể nhìn nhiều một cái là bẩn mắt vậy, rất ghét bỏ các nàng. Đâu có giống Tô Nghiên, không những làm bạn với các nàng, mà còn muốn giúp A Khê may quần áo nữa. Nhưng Lạc Tuyết cũng hiểu, cô nương nhà bình thường làm sao có thể nuôi dạy được người như Tô Nghiên. Vẻ ngoài xinh đẹp không nói, da thịt mịn màng như thổi là vỡ, khí chất lại càng xuất trần. Hôm qua, nàng thấy đồ Tô Nghiên thêu, thật sự là lúc nàng đến tiệm thêu mua kim chỉ cũng chưa từng thấy qua thứ nào đẹp như vậy.
“Đúng không? Nếu không sao lại nói mắt nhìn người của ta độc đáo chứ, nếu cô nương này không tốt, ban đầu ta chắc chắn sẽ không cứu nàng.” Lạc Khê có chút đắc ý nói.
“Ha ha, ngươi nói vậy, chẳng lẽ ngươi chỉ cần nhìn người một cái là có thể biết bản tính của nàng ta sao?” Lạc Tuyết không khỏi hỏi.
“Cái này ngươi không biết rồi, người ta đều nói tướng tự tâm sinh, người này có thiện lương hay không, nhìn mặt là có thể biết được một hai phần.”
“Huống hồ, lúc trước tuy nàng vội vã muốn ta cứu nàng, nhưng chẳng phải vẫn chỉ đường bảo ta cứu ngươi trước đó sao?”
“Chỉ riêng điểm này thôi, ta đã nguyện ý cứu nàng rồi.” Lạc Khê kéo tay Lạc Tuyết, vỗ nhẹ nhàng. Tiểu Tuyết chính là người đầu tiên chịu đỡ gậy giúp nàng khi nàng mới đến nơi này. Lúc đó nàng suy sụp như vậy, Lạc Tuyết vẫn đối xử thật lòng với nàng, Lạc Khê tự nhiên nguyện ý vì nàng mà không tiếc mạng sống.
“Lần đó, thật sự phải cảm ơn ngươi, nếu không…” Nhắc tới chuyện này, Lạc Tuyết vừa phiền muộn lại vừa sợ hãi. Sợ hãi rằng nếu không có Lạc Khê đến cứu, cả đời này nàng cũng không thoát khỏi cái hố lửa đó. Phiền muộn là vì, trải qua chuyện này, nàng đã không còn mẹ nữa. Người mẹ như thế, nàng quyết định không cần nữa, cũng không dám cần nữa.
“Nói mấy cái đó làm gì, sau này ta chuẩn bị thêm cho ngươi mấy gói độc dược, lại có kẻ hại ngươi, ngươi cứ lấy một gói thuốc bột rắc ra. Độc chết kẻ xấu nửa sống nửa chết, đảm bảo có thể giúp ngươi thoát thân.” Lạc Khê nói giọng nhẹ nhàng an ủi Lạc Tuyết.
“Ha ha, ngươi đừng nói nữa, lỡ người khác nghe được lại bảo ngươi ác độc.” Lạc Tuyết nghe vậy liền bật cười, vừa nói vừa nhìn trước ngó sau xem trên đường có ai nghe lén không.
“Nghe được thì cứ nghe đi, nghe được càng tốt, như vậy bọn họ mới không dám chọc vào ta.” Lạc Khê thờ ơ nói. Nói đến, hai ngày trước hai mẹ con cực phẩm kia đến nhà, nàng đã ‘tặng’ cho các nàng chút đồ mới mẻ, không biết các nàng đã ‘tiêu thụ’ được chưa nhỉ?
Bên này hai người đi một lúc lâu mới tới trấn, còn ở Lạc Liễu Thôn, mẹ chồng Triệu Thị đúng như Lạc Khê nghĩ. Đang ngồi phịch trên giường, mặt mày ủ dột. Hai ngày trước các nàng đến nhà Lạc Khê đòi da sói, da sói không đòi được thì thôi, lại còn bị doạ sợ đến tè ra quần chạy về nhà. Về nhà không bao lâu thì cả hai người đều bắt đầu ngứa ngáy không ngừng, ban đầu còn tưởng là bị côn trùng cắn. Nhưng khắp người các nàng không hề có một vết trầy xước nào, nói gì đến nốt đỏ hay vết thương do côn trùng cắn. Mời Liễu Lang Trung đến cũng vô dụng, ông ta nói thẳng là không trị được, bảo mẹ chồng nàng dâu Triệu Thị lên trấn tìm đại phu. Hai người họ cũng muốn đi lắm chứ, nhưng toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi, căn bản không ra khỏi cửa được. Sau đó Tiểu Triệu thị đột nhiên nảy ra ý định đi tắm, phát hiện ra chỉ cần ngâm mình trong nước tắm thì sẽ không ngứa nữa. Nàng lập tức nói chuyện này cho mẹ chồng Triệu Thị, Triệu Thị cũng vội đi ngâm mình, quả nhiên hết ngứa. Người đỡ hơn, hai người liền mặc kệ mà chửi rủa Liễu Lang Trung, nói hắn là lang băm, bệnh này mà cũng không chữa được. May mà không để hắn kê đơn thuốc, chuyện vốn chỉ cần tắm rửa là khỏi này, nếu mà kê đơn thuốc cho bọn họ uống thì chẳng phải là thiệt chết sao? Nhưng hai người này còn chưa đắc ý được bao lâu thì người lại bắt đầu ngứa trở lại, mẹ chồng nàng dâu hai người lại tranh nhau chen lấn đi ngâm bồn tắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận