Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 234

Nếu không có Lạc Khê dạy bảo, Thạch Đầu có thể rời khỏi Bạch Nham Trấn hay không vẫn còn là vấn đề, người bên ngoài lợi hại hay không, thì có quan hệ gì đến bọn hắn chứ? Không thể không nói, Lạc Tuyết lại rất tỉnh táo, vô cùng thực tế. Bọn hắn bây giờ ngay cả Bạch Nham Trấn nhỏ bé còn không ra được, thì làm sao bàn đến chuyện đi bái vị phu tử nào khác làm sư phụ? Hơn nữa, làm sao bọn hắn biết được liệu những vị gọi là danh sư kia có ghét bỏ xuất thân nông dân của Thạch Đầu hay không? Lạc Tuyết nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy Lạc Khê dạy đệ đệ nàng thì nàng mới yên tâm nhất.
“Ta muốn bái A Khê tỷ tỷ làm sư phụ.” Thạch Đầu nghe lời tỷ tỷ, lập tức nói.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, sư phụ của người khác đều là nam tử, bọn hắn có lẽ sẽ chế giễu ngươi đó.” Lạc Khê nhấn mạnh lại lần nữa.
“Lũ trẻ trong thôn còn toàn chế giễu ta với A Tả không cha không mẹ kìa, ta chẳng phải vẫn sống tốt sao, cứ để bọn hắn nói đi, ta cũng không mất miếng thịt nào.” Ai ngờ Thạch Đầu lại quật cường đáp lại một câu như vậy.
“Thạch Đầu!” Lạc Tuyết nghẹn ngào kêu lên, hóa ra những người đó lại ác độc đến mức chế giễu ngay trước mặt đệ đệ nàng như vậy sao?
“Không sai, Thạch Đầu của chúng ta nói rất đúng, cứ để bọn hắn nói đi. Hôm nay bọn hắn thờ ơ lạnh nhạt với chúng ta, ngày sau chúng ta sẽ khiến bọn hắn không với cao nổi!” Lạc Khê không ngờ Thạch Đầu lại trả lời nàng như vậy, nhưng điều này lại rất hợp ý nàng. Trước đây, Lạc Khê đã rất thích đứa nhỏ Thạch Đầu này, sau hôm nay thì càng thích hơn.
“Vâng, để bọn hắn không với cao nổi!” Thạch Đầu ngẩng cái đầu nhỏ lên nói một cách kiêu ngạo.
Cái dáng vẻ nhỏ nhắn đó khỏi phải nói là đáng yêu biết bao. Mặc dù hắn cũng không biết “không với cao nổi” nghĩa là gì, nhưng hắn lại cảm thấy lời A Khê tỷ tỷ nói rất khí phách!
"A Khê, ta thật không biết phải cảm tạ ngươi thế nào, ta..." Lạc Tuyết nhìn Lạc Khê, không biết nên nói lời cảm kích nào cho phải.
“Hai chúng ta còn khách sáo gì nữa, đi thôi, đừng nói nữa, chúng ta ra phía trước ăn cơm.” Lạc Khê nhìn dáng vẻ cảm động đến rưng rưng nước mắt của Lạc Tuyết, vội vàng kéo hai tỷ đệ đi. Để tránh lát nữa nàng thật sự rơi lệ, chứ Lạc Khê cũng không biết dỗ dành thế nào.
Gối đệm trên xe ngựa đều chuẩn bị đầy đủ, hôm sau trời vừa sáng, Lạc Khê liền mang theo Phong Thập Bát ra ngoài. Phong Thập Bát đánh xe ngựa ở bên ngoài, Lạc Khê thì thoải mái nằm trong xe, thỉnh thoảng vén rèm cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài. Bây giờ nàng cũng là người có xe ngựa rồi, thật dễ chịu!
Hôm nay Lạc Khê định đi một vòng quanh Lạc Liễu Thôn xem xét, nàng dự định sang năm sẽ trồng dược liệu trên diện tích lớn. Vừa hay đất đai ở Lạc Liễu Thôn rất thích hợp trồng dược liệu, chỉ là đất đó đều là của người trong thôn, cũng không có ai muốn bán, Lạc Khê không tiện ra tay. Chắc hẳn địa hình quanh đây cũng không khác mấy, Lạc Khê dự định đi xem xét bốn phía trước, xác định mục tiêu, sau đó sẽ đi tìm Nha Hành hỏi thử, xem có ai muốn bán đất không.
Bên này Lạc Khê vừa ngồi xe ngựa mới cóng rời thôn, tin tức này đã nhanh chóng lan truyền khắp Lạc Liễu Thôn.
“Ngươi nghe gì chưa, sáng sớm Lạc Khê ngồi xe ngựa rời thôn đấy?” Lúc đang giặt giũ bên bờ sông, một vị phụ nhân lên tiếng.
“Sao lại không chứ, chị dâu nhà ta tận mắt thấy con nhóc Lạc Khê kia ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn ra ngoài mà!” Lập tức có người đáp lời.
“Đúng vậy, ta còn thấy cô nương đang xây nhà lớn trong thôn mình đánh xe ngựa cho con nhóc Lạc Khê đó!” Chị dâu của người kia cũng nói hùa theo, để chứng minh lời em dâu mình là thật.
“Chẳng phải đều nói con nhóc Lạc Khê bám lấy vị cô nương kia sao? Sao trông vị cô nương đó lại có vẻ rất cung kính với con nhóc Lạc Khê thế?”
“Đúng thế còn gì, ta toàn thấy cô nương kia đi theo sau lưng con nhóc Lạc Khê, cứ như là, như là nha hoàn đi theo chủ nhân trong các gia đình giàu có vậy.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Con nhóc Lạc Khê đó mà là tiểu thư á?”
“Đúng vậy, người ta là chủ nhân có thể xây một tòa nhà lớn như thế, lại đi làm nha hoàn cho con nhóc Lạc Khê ư? Ngươi sợ là nói năng điên rồ rồi?”
“Các ngươi thì biết cái gì, các ngươi có tận mắt thấy không? Cô nương kia thật sự rất cung kính với Lạc Khê.”
“.......”
Những cuộc đối thoại tương tự như vậy diễn ra ở vài nơi trong Lạc Liễu Thôn, mọi người mỗi người một ý, ai cũng cho là mình nói đúng. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Lạc Khê bây giờ đã không còn là tiểu nha đầu đáng thương mà bọn họ từng biết nữa rồi. Mặc dù dân làng Lạc Liễu Thôn không biết rốt cuộc Lạc Khê đã có kỳ ngộ gì, nhưng việc nàng có thể mời được huyện lệnh đến, còn khiến một tú tài như Lạc Thanh Vân bị bắt đi lưu đày... thì nàng đã là người mà bọn họ không thể trêu vào. Những lời này bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng Lạc Khê, còn trước mặt nàng thì đều cười hề hề. Thậm chí có người còn không dám bắt chuyện với Lạc Khê, thấy nàng từ xa đã đi đường vòng.
Mà nhân vật chính đang bị bàn tán là Lạc Khê thì đã đi qua một thôn xóm nhỏ sát vách, băng qua những cánh đồng lớn, mà vẫn chưa thấy nơi nào ưng ý. Mãi cho đến khi xe ngựa của bọn họ đi qua một nơi gọi là Tiểu Liễu Thôn, Lạc Khê mới nhìn thấy một sườn dốc thấp, trên đó có loại thực vật trông hơi quen mắt.
“Mười Tám, ngươi dừng xe lại.” Lạc Khê lập tức gọi Phong Thập Bát dừng lại.
“Huỵch, cô nương muốn xuống xe sao?” Phong Thập Bát lập tức ghìm ngựa lại, quay đầu hỏi Lạc Khê trong xe.
“Muốn, ta muốn lên sườn dốc kia xem một chút.” Lạc Khê vừa nói xong đã chui ra khỏi xe ngựa.
Phong Thập Bát thấy vậy lập tức xuống xe lấy ghế đẩu đặt xuống cho Lạc Khê bước lên. Lạc Khê vừa xuống xe ngựa đã lập tức đi về phía sườn dốc thấp bên đường, dáng vẻ có vẻ rất nóng lòng.
“Cô nương, để ta đỡ ngươi.” Phong Thập Bát thấy sườn dốc này hơi đứng, mặt đất cũng không bằng phẳng, vội buộc dây cương ngựa vào ven đường, đuổi theo định đỡ Lạc Khê một chút.
“Không cần đâu, ta không yếu đuối như vậy.” Lạc Khê miệng thì nói vậy, nhưng không đẩy Phong Thập Bát ra, dù sao nàng cũng có ý tốt.
Cuối cùng, sau một hồi leo lên, Lạc Khê đã đến trước một đám thực vật. Những cây này mọc thành từng lùm, trông rất tươi tốt, chỉ là Phong Thập Bát nhìn thấy thứ này không giống cỏ cũng chẳng giống cây, trên lá còn có gai, không hiểu sao cô nương nhà mình nhìn thấy thứ này lại vui vẻ như vậy?
“Lô hội à, đúng là lô hội rồi!” Lạc Khê hơi xoay người, đưa tay định bẻ một chiếc lá để xem.
“Cô nương cẩn thận, cứ để ta.” Phong Thập Bát thấy Lạc Khê định chạm vào lá cây kia, vội vàng giữ tay nàng lại. Trên đó có gai, sao có thể dùng tay chạm vào được chứ?
“Vậy ngươi lấy một mảnh lá kia cho ta.” Thấy Phong Thập Bát kiên quyết như vậy, Lạc Khê đành chỉ vào lá lô hội kia nói. Thứ này phẩm chất có tốt không, nàng còn phải xem phần thịt bên trong mới biết được.
“Cô nương, ngươi lùi ra sau một chút.” Phong Thập Bát trực tiếp rút đao của mình ra, nói với Lạc Khê.
Lạc Khê đương nhiên ngoan ngoãn lùi ra xa một chút, thật ra nàng muốn nói thứ này không đáng phải dùng đến đao, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Phong Thập Bát, Lạc Khê đành nuốt lời lại vào bụng.
Thế là, Phong Thập Bát giơ tay chém xuống, trực tiếp dùng một đao chặt lấy hai chiếc lá lô hội thật dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận