Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 564

Đám đại thần nhao nhao lén ngẩng đầu nhìn Nam Cung Mạch, phát hiện hắn vẫn bình chân như vại ngồi ở đó, không rõ đang nhìn thứ gì, cả người vô cùng bình tĩnh. Xem ra hắn đã hạ quyết tâm muốn kéo dài thời gian với bọn hắn, đám đại thần trong lòng càng thêm bất an.
Cùng lúc đó, những đại thần không thông đồng làm bậy với bọn hắn khi vào triều thì nối đuôi nhau đi ra.
Bãi triều!
“Bệ hạ, cải cách khoa cử không phải chuyện nhỏ, kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!” “Kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!”
Có một người dẫn đầu, đám đại thần nhao nhao dập đầu hô to, âm thanh này lớn đến nỗi người ở Đông Cung cách đó không xa cũng có thể nghe thấy!
“Thập Bát, những đại nhân ở tiền triều kia vẫn còn đang quỳ sao?” Lạc Khê ngẩng đầu lên từ một đống hồ sơ, nàng lén nghe được âm thanh từ bên đó vọng lại.
Ghê thật, tiếng có thể truyền đến tận đây, cần phải bao nhiêu người cùng hô vang như vậy chứ!
“Cô nương, vừa rồi có cung nữ đến bẩm báo, thái tử gia đang trông chừng đám đại thần kia.” “Có một vị đại nhân bị ngất đi, được cấp cứu xong lại tiếp tục quỳ, thái tử gia hạ lệnh, hoặc là quỳ đến chết, hoặc là tuân theo!” Phong Thập Bát trả lời.
Thái tử gia của bọn họ khi còn làm thế tử đã là người nói một không hai, chẳng lẽ không thấy đám tâm phúc Tây Nguyên kia không một ai dính vào chuyện này sao? Chỉ có mấy kẻ không rõ tình hình kia, vậy mà mưu toan làm mất mặt thái tử gia, Phong Thập Bát cảm thấy bọn hắn đúng là chán sống rồi!
“Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, thật sự xảy ra án mạng thì cũng không tốt!” Lạc Khê đặt bút xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng lớn, chắc hẳn những đại thần kia cũng không ngờ tới điều này.
Cứ như thế, bọn hắn phải dùng phương thức này để đối kháng với bệ hạ, chỉ sợ bản thân bọn hắn sẽ gục ngã trước.
Nghĩ đến Nam Cung Mạch còn sớm chuẩn bị sẵn ô dù và thái y, lại còn nói hôm nay nếu bọn họ rời đi, thì ngầm thừa nhận là đồng ý cải cách.
Lạc Khê lại có chút buồn cười, hắn đây là cố ý muốn để cho những đại thần kia quỳ thêm một lúc nữa.
Nếu không thì người mắc mưa ngất đi, dĩ nhiên phải đưa về nhà, rồi người ta quay lại quỳ tiếp, cứ lòng vòng lặp đi lặp lại như vậy thật quá mệt mỏi.
Nam Cung Mạch đây là chặn hết đường lui của người ta, trừ phi những đại thần kia thật sự muốn quỳ chết ở trong cung, nếu không, tuân theo là kết quả duy nhất.
Dù sao, bọn hắn ngay cả mặt bệ hạ cũng không được gặp!
Lạc Khê đang nhìn mưa ngẩn người thì một vị cung nữ chạy tới dưới hiên.
“Nô tỳ tham kiến quận chúa!” Cung nữ vội vàng hành lễ!
“Miễn lễ, vào đây trả lời!” Lạc Khê nhận ra đây là cung nữ được phái đi tiền triều dò la tin tức, liền gọi người vào!
“Vâng, quận chúa!” Cung nữ chậm rãi đứng dậy, vòng qua cửa chính thư phòng rồi đẩy cửa bước vào.
“Hồi bẩm quận chúa, nô tỳ vừa từ bên tiền triều trở về, bệ hạ đã bãi triều và về ngự thư phòng.” “Sau khi hắn đi, Lý tổng quản đã ra tuyên khẩu dụ của bệ hạ......” Cung nữ đọc nhấn rõ ràng từng chữ, thuật lại lời của bệ hạ không sót một câu.
“Khẩu dụ của bệ hạ vừa ban ra, lại thêm thái độ kiên quyết của thái tử điện hạ, ngay sau đó liền có mấy vị đại thần tỏ ý nguyện ý chấp nhận cải cách và xuất cung.” “Nô tỳ lại chờ thêm một lát, thấy lục tục có thêm mấy nhóm đại nhân rời đi, rồi mới trở về bẩm báo với quận chúa!” Cung nữ kia nói một mạch, kể hết những chuyện xảy ra tiếp theo.
“Nói như vậy, trước đại điện không còn lại bao nhiêu người?” Lạc Khê nghiêng đầu hỏi!
Cách làm này của Nam Cung Mạch đã đủ khiến người ta cảm thấy áp bức rồi, phụ hoàng của hắn là Nam Cung Quyết còn tuyệt hơn.
Trực tiếp hạ lệnh, nếu có kẻ không nghe thánh chỉ tuân theo cải cách, lập tức bãi quan.
Nói rằng bọn hắn đến đạo lý này còn nhìn không rõ, thì không bằng về nhà làm ruộng đi.
Quyển sổ con kia của Lạc Khê đã bị Nam Cung Quyết lật xem rất nhiều lần rồi, ngài ấy còn hoàn thiện thêm mấy chỗ dựa trên kế hoạch cải cách vốn đã rất ưu tú của Lạc Khê.
Để cho phần cải cách này càng thêm phù hợp với hiện trạng của Ứng Thiên Triều, đây đều là những thay đổi căn cứ vào nhu cầu của triều đình, vậy mà những đại thần này còn ép bức hắn, Nam Cung Quyết tự nhiên không còn kiên nhẫn.
Dù sao những người này suốt ngày chỉ ồn ào mà không làm việc, dứt khoát nhân cơ hội này loại bỏ thêm một nhóm người, dù sao Ân Khoa còn hơn một tháng nữa là bắt đầu thi, Nam Cung Quyết chẳng có gì phải sợ!
Nam Cung Mạch làm việc rất tốt, học sinh từ Giang Nam đến đông hơn mọi kỳ thi mùa xuân trước đây.
Người từ Tây Bắc đến cũng không ít, người ta thường nói loạn thế xuất anh hùng, lần cải cách này mang đến cơ hội cho rất nhiều người.
Nhất là những người chỉ giỏi về một phương diện nào đó (*lệch khoa*), càng nhìn thấy hy vọng.
Khoa cử trước đây thi hỗn tạp, muốn đỗ bảng thì môn nào cũng phải đạt chuẩn, nhưng khoa cử sau cải cách thì không như vậy nữa, những người bị lệch khoa kia tự nhiên nhìn thấy hy vọng!
Thời gian một tháng đã đủ để học sinh ở những nơi gần đó đổ về Kinh Đô.
Hôm qua thánh chỉ vừa ban xuống, bệ hạ liền để khảo viện bên kia bắt đầu tiếp nhận báo danh.
Mới nửa ngày thời gian, số người báo danh đã đột phá trăm người, đây vẫn chỉ là một bộ phận mà thôi.
Hơn nữa, trong số đó tuy nói Lại Bộ có số người báo danh nhiều nhất, nhưng các bộ khác cũng đều có người báo danh, điều này mang lại sức mạnh cho Nam Cung Quyết!
Nhóm đại thần này không nghe lời, hắn thay nhóm khác là được, nếu có kẻ dám cản trở, mười mấy vạn Tây Bắc quân của hắn còn đang đợi ở ngoại ô kinh thành, đội quân đó cũng không phải ăn chay!
Cho nên hôm nay đám đại thần này gây chuyện, Nam Cung Quyết căn bản không định gặp bọn họ!
“Bẩm quận chúa, lúc nô tỳ trở về, trước điện vẫn còn hơn mười vị đại nhân đang quỳ!” Cung nữ cung kính trả lời!
“Tốt, ta biết rồi, ngươi lui ra đi!” Lạc Khê biết được điều mình muốn biết, liền cho cung nữ lui ra.
“Cô nương đừng lo lắng, chắc hẳn những người kia sẽ biết khó mà lui thôi.” Phong Thập Bát thấy Lạc Khê vẫn lo lắng nhìn mưa bên ngoài, bèn an ủi.
“Chỉ mong là vậy, cải cách khoa cử là việc bắt buộc phải làm, chỉ là lần này đụng chạm đến lợi ích của rất nhiều người, có chút khó giải quyết.” “Bất quá, ta tin tưởng Nam Cung Mạch sẽ xử lý tốt, ta vẫn nên mau chóng soạn xong đề thi các khoa, để giảm bớt áp lực cho hắn mới tốt!” Lạc Khê nói rồi gạt chuyện tiền triều ra sau đầu, tiếp tục nghiên cứu hồ sơ.
Lạc Khê đã soạn xong phần quan trọng nhất của Lại Bộ và Hộ bộ, còn Binh bộ thì tự có Nam Cung Mạch lo liệu, hoặc là tạm thời kéo dài cách cũ như tuyển chọn Võ Trạng Nguyên chẳng hạn.
Dù sao bọn họ bây giờ chính là không thiếu võ tướng, việc này không vội, có thể từ từ hoàn thiện sau này!
Hình bộ và Binh bộ có chỗ *dị khúc đồng công chi diệu*, chỉ cần sửa đổi một chút là được.
Chỉ còn lại Lễ bộ và Công bộ là hơi phiền phức, đây không phải là những bộ môn trọng yếu của triều đình, nhưng lại không thể làm qua loa.
Bởi vì tính chuyên nghiệp của hai bộ môn này rất cao, Lễ bộ yêu cầu phải thuộc lòng lễ pháp các triều đại, Công bộ lại càng khảo nghiệm năng lực của các đại nhân.
Lạc Khê xem hết tất cả hồ sơ xong, cảm thấy một mình nàng không giải quyết được, có lẽ phải mời Thượng thư đại nhân của hai bộ này đến để *thỉnh kinh*!
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, Thượng thư hai bộ này bình thường vốn không được coi trọng, lần cải cách này nói ra kỳ thực lại có lợi cho hai bộ bọn họ, cho nên bọn hắn cũng không tham gia phản đối.
Nếu dựa theo chế độ khoa cử trước đây, Lễ bộ và Công bộ thường chỉ có thể tiếp nhận những tiến sĩ không biết sắp xếp vào đâu, đại bộ phận những người này đều không thích hợp làm quan ở hai bộ môn này.
Mỗi lần phái quan sau kỳ thi mùa xuân, Thượng thư hai bộ lại đau đầu nhất vì chuyện này.
Người mới được phân công tới nếu hiểu chút ít về việc của bộ thì còn tốt, gặp phải những kẻ *dốt đặc cán mai* thì dạy dỗ vô cùng tốn sức.
Mấu chốt là tốn công sức mà chưa chắc đã có tác dụng, thật khiến người ta tức giận.
Việc này nếu đặt ở kiếp trước của Lạc Khê, thì chính là chuyên môn không phù hợp.
Giống như việc ngươi để một người học tài chính đi thiết kế nhà cửa.
Hay để một người làm kiến trúc đi lo lễ nghi phép tắc, đây chẳng phải là đùa hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận