Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 86

“Hừ, ngươi muốn dạy, ta còn không thèm học ấy chứ, ngươi mới lên núi một lần đã gặp nhiều rắn độc và dã thú như vậy, ta xem ai có mệnh mà theo ngươi học?” Lạc Lý Thị hừ lạnh một tiếng.
Thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nàng giậm chân một cái rồi chạy về nhà.
Đều là một lũ ma chết sớm, muốn cùng Lạc Khê lên núi hái thuốc kiếm tiền, hừ, nàng nguyền rủa bọn hắn đều bị rắn độc cắn chết.
“Lạc Khê nha đầu, lời Lạc Lý Thị nói có thật không? Hái thuốc thật sự sẽ gặp rất nhiều rắn độc và dã thú à?” Vợ của Lý Chính nhìn Lạc Khê hỏi.
Nàng cũng có tâm tư giống Lạc Lý Thị, muốn thông qua việc hái thuốc kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình.
Nhưng nếu cứ luôn gặp phải rắn độc và dã thú, nàng sợ bản thân mình không có phúc hưởng thụ a!
“Những nơi bình thường mọi người đều đi qua, về cơ bản không có rắn độc hay dã thú, giống như nơi cây Nhẫn Đông mọc vậy.”
“Có điều, lúc này đúng là không còn Nhẫn Đông nữa, hai lần này ta đều phải đi vào chỗ sâu hơn một chút mới gặp rắn độc và dã thú.”
“Việc hái thuốc này, nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, ta cũng không thể khẳng định chắc chắn là có hay không có rắn độc và dã thú.”
“Biết đâu đổi lại là người khác vào núi sâu thì lại không gặp thì sao? Vận khí của ta quả thực không được tốt cho lắm.”
“Nếu vận khí thực sự quá kém, chặt củi cũng có khả năng giẫm phải rắn độc, huống chi là hái thuốc.”
“Mọi người cũng đều thấy rồi đó, ta đây là không còn cách nào khác, không liều mạng, ta có lẽ ngay cả mùa đông này cũng khó sống qua nổi, huống chi là còn phải đưa cho bà nội bọn họ hai lạng bạc.” Lạc Khê giải thích một câu.
Lời nói lập lờ nước đôi, không dám chắc là sẽ không gặp phải dã thú, cũng không khẳng định là sẽ gặp phải dã thú.
Muốn kiếm tiền thì phải gánh chịu rủi ro của việc kiếm tiền.
Nàng cũng không muốn dạy những kẻ tham sống sợ chết, chỉ muốn lợi dụng để học cách nhận biết thảo dược.
“Lạc Khê nha đầu nói rất đúng, muốn kiếm tiền thì không thể do dự, sang năm hái cây Nhẫn Đông đó, Khê nha đầu dắt ta đi với nhé.” Vợ của Lý Chính khẽ cắn môi, nói với Lạc Khê.
Rất có ý tứ 'phá nồi dìm thuyền'.
Mẹ đẻ nàng hai năm nay sức khỏe không tốt, chồng nàng trợ cấp không ít nên đã khiến mẹ chồng bất mãn.
Nếu nàng có thể tự mình kiếm được ít bạc, chắc hẳn mẹ chồng sẽ không nói ra nói vào nữa.
“Lý Chính phu nhân đã lên tiếng, Lạc Khê tự nhiên là đáp ứng, nếu ngài không sợ vào núi sâu, đợi ta xác định loại dược liệu này đúng là thứ Đông Chưởng Quỹ cần, ta có thể dẫn ngài đi.” Lạc Khê cười híp mắt nói.
Nàng rất thích kiểu người như vợ của Lý Chính.
Có điều, nàng nói lời này cũng là cố ý, nghe cái ý của vợ Lý Chính, nàng ta chỉ muốn đi hái Nhẫn Đông, loại dược liệu không có gì nguy hiểm này mà thôi.
Còn dược liệu trong núi sâu, nàng ta không dám đi hái.
Chỉ cần nàng ta không dám đi, thì những người khác trong thôn đoán chừng cũng vậy.
“Chuyện núi sâu để sau hãy nói, gần đây ta hơi bận không dứt tay ra được, vẫn là đợi năm sau dược liệu mới mọc ra, Lạc Khê nha đầu ngươi báo cho ta biết sớm một tiếng.”
“Đến lúc đó ta sắp xếp xong việc nhà sẽ một lòng đi theo ngươi.” Quả nhiên, câu trả lời của vợ Lý Chính giống hệt như Lạc Khê đã nghĩ.
Thấy vợ của Lý Chính nói vậy, mấy người khác vừa nhen nhóm ý định lập tức liền dập tắt.
Các nàng vốn nghĩ, nếu vợ của Lý Chính đi vào núi sâu, biết đâu Lý Chính cũng sẽ đi theo.
Đến lúc đó kêu gọi thêm nhiều đàn ông đi cùng, các nàng hái thuốc cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Ai ngờ, vợ của Lý Chính căn bản không có ý định đó.
Vợ của Lý Chính nghĩ rất rõ ràng, nhà nàng cũng không phải đến mức đói khổ như Lạc Khê.
Chuyện 'dệt hoa trên gấm' thì nàng đương nhiên là đồng ý.
Nhưng chuyện 'kiếm ăn trong miệng hổ' thì đừng hòng nghĩ tới, nàng còn cả một gia đình phải chăm sóc đâu.
“Lý Chính phu nhân yên tâm, Lạc Khê quên ai cũng sẽ không quên ngài, Bàn Thẩm cũng đã nói sẽ cùng đi, đến lúc đó hai người các ngài còn có bạn đi cùng!” Lạc Khê nói, còn nhắc tới Bàn Thẩm bên cạnh.
Dù sao người ta cũng đã giúp nàng nhiều lần, nàng tỏ thái độ như vậy cũng là để bà ấy an tâm.
“Có câu nói này của ngươi ta an tâm rồi, con cái trong nhà vẫn đang chờ ta về nấu cơm đây, ta đi trước nhé.”
“Mọi người không có việc gì cũng đừng vây ở đây nữa, chuyện hái thuốc kia, Lạc Khê nha đầu nói chắc chắn rồi, đều về đi!” Vợ của Lý Chính cười nói.
Nói xong, bà còn giúp giải tán các thôn dân.
Việc Lý Chính đối tốt với vợ là chuyện người trong thôn đều biết, lúc này vợ của Lý Chính lên tiếng, bọn họ tự nhiên tin tưởng.
Đám người còn lại vốn đã không nhiều, dần dần đều tản đi hết.
Một màn nháo kịch cứ như vậy kết thúc 'đầu voi đuôi chuột'.
“Lý Chính phu nhân, hôm nay cảm ơn ngài đã nói giúp ta.” Mọi người đi rồi, Lạc Khê nói với Lý Chính phu nhân.
“Ai nha, đều là chuyện nhỏ, không đáng ngươi cứ cảm ơn mãi, còn phu nhân phu nhiếc gì nữa, ngươi cứ gọi ta là thím là được rồi.” Lý Chính phu nhân cười ha ha một tiếng, cởi mở nói.
“Thím!” Lạc Khê vâng lời đổi cách xưng hô.
“Ấy, thế mới phải chứ, ngươi ở một mình ngày thường phải cẩn thận một chút đấy nhé! Ai nha, trời không còn sớm nữa, ta phải mau về nhà lo việc, đi trước đây.” Lý Chính phu nhân nói xong cũng vội vã rời đi.
"Ta biết rồi, cảm ơn thím đã quan tâm." Lạc Khê gọi với theo bóng lưng Lý Chính phu nhân.
Vị Lý Chính phu nhân này thật đúng là người tốt.
“Lạc Khê nha đầu, vậy ta cũng về trước đây, ngươi này, tấm da sói cần phải xử lý cẩn thận, vết máu này phải làm cho sạch sẽ, tránh dụ súc sinh trên núi xuống.” Bàn Thẩm thấy mọi người đi hết sạch, cũng từ biệt Lạc Khê.
Tuy vậy, bà ấy vẫn rất tỉ mỉ dặn dò Lạc Khê.
“Cảm ơn Bàn Thẩm, ta biết rồi.” Lạc Khê lại không ngờ Bàn Thẩm lại tỉ mỉ nhắc nhở nàng điều này.
Quả nhiên là một người tỉ mỉ.
Nhìn Bàn Thẩm đi rồi, Lạc Khê lúc này mới cầm gùi lên, một mình đi vào sân nhỏ.
Lấy chậu múc nước, trước tiên đem tấm da sói kia ngâm vào.
Lạc Khê đổ hết dược liệu còn lại trong gùi ra, bắt đầu thong thả xử lý dược liệu.
Mãi cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới đi nấu cơm.
Nhưng cũng chỉ đơn giản nấu một bát mì, ăn xong lại đem tấm da sói giặt sạch sẽ rồi phơi lên.
Sau đó liền quay về căn nhà cỏ rách nát của mình, rồi không thấy đi ra nữa.
Toàn bộ căn nhà cỏ yên tĩnh, giống như không có người ở bên trong.
Một bóng người lén lén lút lút trèo vào sân nhà Lạc Khê, nhìn vào trong phòng qua khe cửa.
Trong phòng chỉ có một tiểu nha đầu đang ngủ trưa trên giường, những nơi khác vẫn trống không như cũ.
Kẻ đó lại lén lút rời đi.
Trong phòng Lạc Khê mở mắt, ngồi dậy nhìn ra ngoài một cái, thấy người kia đã rời đi hẳn, nàng mới cẩn thận đứng dậy.
Nàng nghĩ không sai, người của Thúy Vân Lâu kia quả nhiên đi mà quay lại.
“Phòng Mụ Mụ, trong phòng đó không có ai, chỉ có một mình tiểu nha đầu kia thôi.” Người nói chuyện chính là kẻ vừa rồi còn lén lén lút lút ở nhà Lạc Khê.
Phòng Mụ Mụ phái nàng ta đến xem nhà Lạc Khê còn có người khác không.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Phòng Mụ Mụ thở dài, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này về, nàng còn không biết phải ăn nói thế nào với tú bà.
Nhưng nhà tiểu nha đầu kia nghèo như vậy, bản thân còn phải 'kiếm ăn trong miệng hổ', chắc chắn là không thể nuôi nổi thêm một người.
Còn nữa, cô nương bị bỏ lại kia nàng cũng đã gặp qua, cái tư sắc khí chất đó, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có, nàng tuy không biết tú bà đã lấy được người đó bằng cách nào.
Nhưng nhìn thế nào cũng không phải là người có thể ở trong căn nhà của nha đầu kia, chịu được loại khổ cực đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận