Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 32

“Ừm, dược liệu ta cần hái cũng gần xong rồi.” Lạc Khê đặt cái gùi xuống, tìm một chỗ ngồi cạnh Lạc Tuyết, hai tiểu tỷ muội ngồi sát bên nhau.
“Ngươi đi lâu như vậy, chỗ kim ngân này ta hái xong cả rồi, này, đã nói là chia cho ngươi, chỗ này đều đưa ngươi hết.” Lạc Tuyết từ trong giỏ của nàng lấy ra một túi vải, dúi vào lòng Lạc Khê.
“” Lạc Khê thầm nghĩ, người bạn nhỏ này của nàng sao lại thật thà đến thế chứ?
Các nàng mới lên núi được bao lâu đâu, đã bắt đầu “chia của”?
Hơn nữa, Lạc Khê mắt tinh đã nhìn rõ, túi mà Lạc Tuyết đưa cho nàng toàn là quả kim ngân.
Vạt kim ngân này vốn chẳng còn lại bao nhiêu, sản lượng thế nào Lạc Khê trong lòng biết rõ, Lạc Tuyết đây là đem hết quả đưa cho nàng rồi.
Cô nương này, đem đồ tốt đưa hết cho nàng, đồ kém thì giữ lại cho mình, hảo bằng hữu thế này, thật đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm a.
“Trên núi này còn nhiều kim ngân lắm, chỗ này là thành quả lao động hái thuốc lần đầu của ngươi, tự mình cất kỹ đi. Đi, chúng ta chuyển trận địa.” Lạc Khê đem túi vải nhét lại vào lòng Lạc Tuyết.
Lập tức đứng dậy, chỉ về một hướng lớn tiếng tuyên bố.
“A Khê?” Lạc Tuyết ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn hảo hữu, có chút ngơ ngác.
Không phải đã nói rồi sao, sao A Khê lại không cần?
“Ngẩn người làm gì, lần này là hai ta cùng hái, chúng ta thi xem ai hái được nhiều hơn nhé.” Lạc Khê đeo gùi lên, rồi đưa tay kéo Lạc Tuyết.
Nha đầu này ngơ ngác bộ dáng thật mềm mại đáng yêu, Lạc Khê rất muốn véo hai cái.
“Vậy nói xong rồi đó, lần này ngươi không được nhường ta nữa.” Lạc Tuyết ôm túi vải kia, vẻ mặt thành thật.
Nàng biết, A Khê chắc chắn sẽ không cần kim ngân của mình, vừa rồi nói như vậy chỉ là để nàng an tâm.
“Đó là tự nhiên, đây đều là tiền cả đấy, đồ ngốc mới nhường.” Lạc Khê hào tình vạn trượng nói.
“” Lạc Tuyết nhịn không được bật cười, A Khê đem biện pháp kiếm tiền này dạy cho nàng, chẳng phải chính là cách làm của đồ ngốc hay sao?
Bất quá, Lạc Tuyết sẽ không cảm thấy Lạc Khê là kẻ ngu, nàng chỉ cảm thấy, Lạc Khê là người tốt với nàng nhất.
Là hảo bằng hữu vĩnh viễn của nàng.
Nói đùa một chút, Lạc Khê lại dẫn Lạc Tuyết đi đến địa điểm kế tiếp.
Nàng vừa mới hái thuốc ở nơi khác, lại thấy được không ít cây kim ngân, hôm nay có thể bội thu.
***
“Lang trung, vợ ta đây rốt cuộc là bị làm sao?” Lạc Đại Ngưu lo lắng hỏi lang trung ở bên cạnh.
Đây là vị đại phu chân đất duy nhất trong thôn, là một lão đầu tuổi đã quá lục tuần.
Họ Liễu, cũng là người của thế gia vọng tộc trong thôn, cho nên Lạc Đại Ngưu đối với hắn vẫn rất hòa khí.
“Vợ ngươi đây là đụng phải thứ gì đó, cho nên mới nổi nốt đỏ như vậy, uống vài thang thuốc, qua mấy ngày là có thể khỏi.” Liễu Lang Trung sờ bộ râu của mình nói.
Hắn vừa mới được gọi tới, lúc nhìn thấy Tiểu Triệu thị đã giật nảy mình.
Bởi vì Tiểu Triệu thị thoạt nhìn giống như bị bệnh đậu mùa vậy, bất quá, hắn nhìn kỹ lại liền phát hiện sự khác biệt.
Bệnh đậu mùa là những đốm đỏ, còn trên mặt Tiểu Triệu thị lại là từng mảng từng mảng chấm đỏ.
Tựa như là da bị cọ xát làm bị thương, sau đó sưng lên thành vết đỏ vậy.
Hắn bắt mạch cho Tiểu Triệu thị, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng đưa ra kết luận này.
Loại tình huống này, trước kia hắn cũng từng gặp qua, có một số người không thể đụng vào thứ gì đó.
Nếu không, sẽ toàn thân mọc đầy chấm đỏ, bất quá, nói chung đây đều không phải là vấn đề gì lớn.
Cho dù không dùng thuốc, qua mấy ngày cũng sẽ khỏi.
“Thật sự có thể chữa khỏi sao?” Tiểu Triệu thị vui mừng nói, nàng cũng không muốn cứ mang bộ mặt như vậy mà sống.
“Ngươi đã nghi ngờ lão phu thì còn mời lão phu đến khám bệnh làm gì, hừ.” Liễu Lang Trung lườm Tiểu Triệu thị một cái.
“Liễu Lang Trung, vợ ta nàng không có ý đó, nàng là kích động, đúng vậy, kích động.”
“Đều là do y thuật của ngài cao minh a, ngài xem cần những thuốc gì, chúng ta lấy thuốc ngay tại chỗ ngài luôn cho tốt.” Lạc Đại Ngưu vội vàng nói đỡ cho cô vợ trẻ của mình.
Trong thôn chỉ có một vị lang trung này, ai có thể cam đoan mình không có lúc đau đầu nhức óc, hắn cũng không muốn đắc tội.
Nói xong, hắn còn trừng mắt nhìn Tiểu Triệu thị một cái.
“Đúng đúng đúng, nghe nói có thể khỏi nên ta quá kích động, Liễu Lang Trung ngài y thuật cao minh, đừng chấp nhặt với ta.” Tiểu Triệu thị lập tức hiểu ý, vội vàng xin lỗi nói.
“Dược liệu này đều có sẵn, ở trong nhà ta, tổng cộng Mười Văn Tiền, các ngươi cầm tiền theo ta đi lấy đi.” Liễu Lang Trung tự nhiên sẽ không so đo với một phụ nhân.
Bất quá cũng phải cảnh cáo trước, nhà Lão Lạc này thanh danh không tốt lắm, tiền hắn cần thu thì một văn cũng không thiếu.
“Cái gì? Mười Văn Tiền? Ngươi......”
"Liễu Lang Trung, Mười Văn Tiền đúng không, ta đi lấy đây, mẹ hài nhi, ngươi còn không mau đi lấy tiền." Lạc Đại Ngưu kéo Tiểu Triệu thị lại, ôn tồn nói với Liễu Lang Trung.
Cô vợ trẻ này của hắn cái gì cũng tốt, chính là giống hệt lão nương hắn, rất keo kiệt.
Chẳng phải chỉ là Mười Văn Tiền sao, bọn họ cũng không phải không trả nổi, về phần phải đại kinh tiểu quái như vậy sao?
Để người ta chê cười, mất mặt.
Liễu Lang Trung ngược lại không nói gì, chỉ bình chân như vại chờ người đi lấy tiền.
Bất quá, ý cười nơi đáy mắt đã bán đứng hắn, người này rõ ràng là đang xem náo nhiệt.
Ở trước mặt người ngoài, Tiểu Triệu thị luôn luôn giữ thể diện cho nam nhân nhà mình, quả nhiên, Lạc Đại Ngưu vừa nói, nàng lập tức nghe lời quay về lấy tiền.
“Mẹ, lang trung nói muốn Mười Văn Tiền mua vài thang thuốc.” Tiểu Triệu thị đi đến trước cửa phòng bà bà, nhẹ nhàng gõ cửa nói.
Tiền bạc nhà bọn họ, bao gồm cả tiền công nam nhân của nàng kiếm được, luôn luôn đều do bà bà nàng thu giữ.
Cho nên Tiểu Triệu thị nghĩ tiền khám bệnh của mình, cũng nên tìm bà bà nàng để xin.
“Là ngươi phải uống thuốc chứ không phải lão nương phải uống thuốc, tìm ta đòi tiền bạc làm gì, chính ngươi không phải có tiền riêng sao?”
“Đồ bất hiếu nhà ngươi, cha ngươi còn chưa dậy đâu, bớt ồn ào ở chỗ này.” Lát sau, giọng làu bàu của Triệu Thị liền từ trong phòng truyền ra.
Đồng thời, trong lòng nàng ta còn đang mắng Tiểu Triệu thị, trước đây mình không công bằng với đại phòng, biết rõ ràng bọn họ giấu tiền riêng mà cũng chưa bao giờ quản.
Hiện tại ngược lại tốt rồi, Mười Văn Tiền cũng tới tìm nàng ta đòi, thật đúng là nuôi không quen bạch nhãn lang.
Phải biết trước kia nhị phòng, một đồng tiền cũng khó có khả năng giấu được.
Nghe được lời bà bà nói, Tiểu Triệu thị rõ ràng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới, bà bà vậy mà Mười Văn Tiền cũng không chịu đưa.
“Ngươi còn lề mề cái gì ở đó, mau về phòng lấy tiền đi.” Lạc Đại Ngưu nghiến răng quát Tiểu Triệu thị một tiếng.
Cái sân này chỉ lớn có vậy, lời vợ hắn nói với mẹ hắn đều bị Liễu Lang Trung đang ngồi ở nhà chính nghe được.
Lạc Đại Ngưu chỉ cảm thấy mặt nóng rát như lửa đốt, mất hết mặt mũi.
“Cha ngươi thật có phúc a, giấc ngủ tốt như vậy.” Liễu Lang Trung sờ chòm râu của mình cười nói.
Nơi này động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được Lạc Lão Đầu, chẳng phải chính là có phúc sao?
Người ở tuổi tác này thông thường đều khó ngủ, giấc ngủ rất ít.
“Đúng vậy a, cha ta thân thể tốt.” Lạc Đại Ngưu đành phải cố nói.
Cũng may, vợ hắn rất nhanh liền đem tiền bạc lấy ra, hắn vội vàng cầm tiền đi cùng Liễu Lang Trung.
***
“Ngươi trở về đem chỗ kim ngân này tìm cái mẹt lớn hay gì đó trải ra phơi, nếu không quả bị biến đen sẽ không đáng tiền, buổi chiều chúng ta lại hái thêm chút nữa, ngày mai đem bán lấy tiền.”
Dưới chân núi, hai tiểu tỷ muội bận rộn cả buổi sáng đang tạm biệt nhau.
Lạc Khê cẩn thận dặn dò Lạc Tuyết những việc cần chú ý khi xử lý cây kim ngân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận