Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 599

“Đó là số mệnh của nàng, hơn nữa, chỉ có nàng chống chịu được lần này mới có thể giữ lại mạng sống.” Lạc Khê nhìn tiểu nữ hài trong chiếc xe tù nơi xa, thở dài nói. Nàng thật ra là muốn giữ lại tính mệnh của Nam Cung Dao, dù sao, ân oán đời trước không liên quan đến đời sau. Mà chuyện ở Nam Tương, cũng không hẳn là do Nam Cung Dao chỉ đạo, nàng nhiều nhất chỉ là một con rối.
Cũng không còn cách nào khác, nàng họ Nam Cung, mà vị hôn phu của Lạc Khê cũng họ Nam Cung. Bây giờ trong dân gian đều đang đồn rằng ôn dịch ở Nam Tương là thiên tai, là ông trời biểu đạt sự bất mãn đối với việc Nam Cung Quyết đăng cơ. Nhưng đây không phải thiên tai mà là nhân họa, dù sao cũng phải có người gánh tội lỗi này. Mà Nam Cung Dao chính là người gánh tội này, ai bảo nàng lại trở thành con rối của dư nghiệt tiền triều chứ?
Lạc Khê lại cảm thấy họa không nên liên lụy đến vợ con, cũng sẽ không để người nhà mình đi gánh chịu tội lỗi này, đây vốn là cái nồi của người khác, dựa vào cái gì mà người trong nhà phải gặp nạn. Bất quá, nếu Nam Cung Dao có thể chống chịu qua lần này, những người này xem như dược nhân phụ trợ nàng nghiên cứu ra thuốc giải ôn dịch, cũng coi như là một việc công đức. Đến lúc đó, có lẽ có thể giữ lại một mạng cho Nam Cung Dao.
“Thế nhưng, người làm sai sự tình chính là cha và gia gia của nàng, không có liên quan đến nàng mà!” Lạc Tuyết có chút không đành lòng, còn có chút đồng cảm sâu sắc. Trước kia, mẹ nàng đã làm sai chuyện, cả nhà đều cảm thấy nàng sẽ giống như mẹ nàng, bởi vì ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’. Nhưng Lạc Tuyết cảm thấy rất oan uổng, là mẹ nàng làm sai chuyện, vì sao lại muốn nàng đến gánh tội lỗi này chứ?
“Nhưng nàng vẫn hạ lệnh rải ôn dịch tại huyện Nam Tương, dẫn dụ Nam Cung tới hòng ám sát hắn.” Lạc Khê thu lại tầm mắt, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nếu không phải còn có nạn dân ở huyện Nam Tương, Lạc Khê sẽ đồng ý để Nam Cung trực tiếp giết những người này. Dù sao, nhân từ đối với địch nhân, chính là tàn nhẫn đối với mình.
“Nàng làm chuyện như vậy sao?” Lạc Tuyết sững sờ, lại nhìn về phía tiểu cô nương đang co người lại. Một đứa hài tử mới tám tuổi, lời nàng nói liệu có người nghe sao?
“Mặc kệ thế nào, đây là mệnh của nàng, cha mẹ nàng mang nàng đến trên đời này, cho nàng phúc cùng khổ, nàng đều phải nhận lấy.” “Đây chính là một gia tộc, có nhục cùng chịu, có vinh cùng hưởng!” “Nếu nàng nghĩ thoáng một chút, vì chuyện sai lầm mình đã làm mà chuộc tội đền bù, không muốn sống trong cừu hận, có lẽ còn có một chút hi vọng sống sót.” Lạc Khê vỗ vỗ vai tiểu tỷ muội, thừa cơ khuyên bảo nàng.
Hài tử có lẽ không có sai, nhưng ở thời đại này, con cái là buộc chặt cùng phụ mẫu, oán trách cũng vô dụng. Vận khí tốt thì có thể thoát ly khỏi phụ mẫu, lại tự mình giãy dụa hướng về phía trước, sẽ có một vùng thiên địa của riêng mình. Nếu vận khí không tốt giống như Nam Cung Dao thế này, vậy cũng chỉ có thể tự cầu đa phúc. Tóm lại, Nam Cung Dao có thể sống sót hay không, đều xem chính nàng.
“A Khê, ngươi nói đúng, là ta nghĩ lầm rồi!” Lạc Tuyết minh bạch ý tứ của Lạc Khê, lập tức thừa nhận sai lầm của mình. Nàng chỉ biết tiểu nữ hài kia là cô nhi tiền triều, cũng không biết ôn dịch ở huyện Nam Tương là do bọn hắn làm, cho nên mới cảm thấy nàng đáng thương. Nhưng nghĩ đến những dân chúng kia, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy bọn hắn thật đáng hận, bá tánh sao mà vô tội?
Lộ trình phía sau vẫn như cũ, mãi cho đến huyện Nam Tương, Nam Cung Mạch mới cho lan truyền tội danh dư nghiệt tiền triều cố ý tạo ra ôn dịch ở Nam Tương. Trước đó không nói, là vì không muốn để những kẻ trong bóng tối ‘chó cùng rứt giậu’ đến cứu đi Nam Cung Dao. Bây giờ nói ra, cũng là muốn để bọn chúng kìm nén không được, nhảy ra tìm cái chết.
Trên tường thành huyện Nam Tương, Lạc Khê và đoàn người mang khẩu trang nhìn xuống từ trên cao. Mà bên dưới đoạn tường thành nơi họ đứng chính là địa phương huyện Nam Tương bố trí cho các bá tánh mắc bệnh dịch. Nơi này rất trống trải, quan phủ dựng rất nhiều lều trại cho dân chúng ở lại, nhưng dù cho như thế, vẫn có rất nhiều người mới tới chỉ có thể nằm lộ thiên.
Tiếng kêu rên thì có, nhưng nhiều hơn lại là sự âm u đầy tử khí, rất nhiều người mắc bệnh dịch cứ thế không chút tức giận mà nằm, ngồi, yên lặng chờ đợi tử vong tiến đến. Bỗng nhiên, có một bá tánh kịch liệt co quắp, người chung quanh nhao nhao tự động rời xa hắn, đây là bệnh dịch phát tác. Không bao lâu, người này liền tắt thở, rất nhanh có người đem thi thể của hắn lôi đi, đặt lên trên đống thi thể chất thành đống ở một bên. Nha dịch ném một cây bó đuốc xuống, đống thi thể kia liền bắt đầu bốc cháy lên, ngọn lửa hừng hực kèm theo mùi thịt khét. Vừa buồn nôn, lại vừa ớn lạnh!
“Xem một chút đi, đây chính là chuyện tốt mà ngươi cùng đám thủ hạ kia của ngươi đã làm!” “Bái các ngươi ban tặng, bọn hắn đều chỉ có thể chờ chết, mà lại sau khi chết ngay cả cái toàn thây cũng không để lại!” Lạc Khê chỉ chỉ phía dưới, sau đó nói với Nam Cung Dao đang bị giam giữ bên cạnh, người đang chấn kinh trợn to hai mắt.
“Không, không có khả năng, làm sao lại thế được?” Nam Cung Dao lắc đầu, làm sao lại có thể chết nhiều người như vậy? Rõ ràng những người kia nói, chỉ là làm vài người bị bệnh, sau đó là có thể đem thái tử hấp dẫn tới giết đi, đến lúc đó tân triều không người kế tục, bọn hắn còn có thể khôi phục huy hoàng của tiền triều!
“Ngươi không biết ôn dịch nghiêm trọng đến mức nào sao? Một khi lan tràn ra, tử thương phải tính bằng mấy vạn!” Lạc Khê hừ lạnh một tiếng, trên mặt không còn ý cười, xoay người rời đi! Để lại Nam Cung Dao ngồi sụp xuống đất, liều mạng lắc đầu, nàng thật không biết sẽ hại chết nhiều người như vậy. Làm sao lại có thể chết nhiều người như vậy?
Bên này Lạc Khê mới hạ tường thành, liền bị Nam Cung Mạch không vui lôi đi.
“A Khê, ngươi đã nói không tới gần khu dịch bệnh.” Nam Cung Mạch cực kỳ không vui. Lạc Khê liên tục cam đoan với hắn, không tới gần khu dịch bệnh, hắn mới đồng ý cho Lạc Khê vào thành. Việc cứu trợ thiên tai này, không vào thành thì làm sao thực hiện được? Chỉ là, bản thân Nam Cung Mạch nguyện ý vào thành, không có nghĩa là cũng có thể để nữ nhân mình yêu mến đi theo mạo hiểm.
“Nam Cung, ta không có tới gần khu dịch bệnh, chỉ là ở trên tường thành nhìn xem sự phân bố của khu dịch bệnh thôi.” “Ta nói cho ngươi biết, khu dịch bệnh này có vấn đề rất lớn, bệnh nhân không có khả năng được sắp xếp như vậy.” “Người mới đến lại được xếp cùng với những người bệnh trước đó...” Lạc Khê vốn định đi tìm Nam Cung Mạch, chính hắn tìm đến ngược lại giúp nàng bớt việc. Sau đó, nàng liền lôi kéo Nam Cung Mạch líu lo không ngừng, bắt đầu giải thích khu dịch bệnh nên quy hoạch thế nào mới phù hợp, làm thế nào có thể tránh khỏi lây nhiễm ôn dịch vân vân.
“Đều làm theo lời A Khê nói, nhưng không cho phép ngươi đi qua đó.” Nam Cung Mạch bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vậy. Mặc dù không nỡ để Lạc Khê đi mạo hiểm, nhưng cũng phải thừa nhận, những đề nghị nàng nói ra đều rất tốt.
“Ta không đi vào khu dịch bệnh, chỉ ở trên tường thành nhìn xem bọn hắn thôi. Nam Cung, vấn đề vệ sinh của khu dịch bệnh này cực kỳ quan trọng, ngươi nhất định phải coi trọng!” Lạc Khê chăm chú gật đầu, nhưng lời trong miệng nói ra lại không hoàn toàn là như vậy! Nàng đến chính là vì ôn dịch ở huyện Nam Tương, không nhúng tay vào là không thể nào. Bất quá, nàng có thể hiểu được nguyên nhân Nam Cung Mạch không để cho mình tiến vào khu dịch bệnh, nhưng nàng không có khả năng trơ mắt nhìn xem Nam Cung Mạch bôn ba, còn chính mình thì núp ở phía sau hưởng phúc.
Lại nói, tiểu tỷ muội Lạc Tuyết, cùng sư huynh Đông Thanh đều đã tiến vào khu dịch bệnh, nàng tùy thời có thể tìm hiểu tình huống, triển khai công việc cũng không khó. Thời hiện đại khi có bệnh truyền nhiễm, không nhất thiết phải tiếp xúc bệnh nhân mới có thể cứu người, nghiên cứu virus cũng là một hạng mục công việc rất trọng yếu. Chuyện này không có người nào có thể so sánh với Lạc Khê về sự thích hợp để làm!
“Vậy để Phong Thập Lục đi theo ngươi!” Nam Cung Mạch mím môi, đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận