Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 34

“Nếu là khó xử...” “Không có gì khó xử cả, chỉ là trong tay ta không có nhiều ngân phiếu như vậy, cô nương có thể bằng lòng để ta thiếu trước được không?” Nam Cung Mạch không đợi Lạc Khê nói xong liền ngắt lời nàng.
Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, hắn Nam Cung Mạch chưa từng có lúc nào thất hứa.
Nói cho một vạn lượng thì chính là một vạn lượng, một đồng tiền hắn cũng sẽ không thiếu.
“Vậy bây giờ ngươi có bao nhiêu thì đưa trước bấy nhiêu đi, còn lại, đợi ngày mai ta tìm giấy bút, viết một cái phiếu nợ.” Lạc Khê hơi bó tay, vừa cười vừa nói.
Nàng còn đang thắc mắc sao tên phá gia chi tử này lại hào phóng như vậy, hóa ra là muốn ghi nợ.
Mà thật ra, ban đầu nàng cũng không muốn nhiều như vậy, nói chuyện viết phiếu nợ này nọ, chẳng qua là muốn trêu chọc Nam Cung Mạch mà thôi.
“Như vậy rất tốt, đây là tất cả tiền bạc trên người ta, ngươi cất kỹ đi.” Ai ngờ Nam Cung Mạch vậy mà lại nghiêm túc đồng ý.
Hơn nữa, còn từ trên người lấy ra một cái hầu bao đưa cho Lạc Khê.
“Thế tử điện hạ quả nhiên là vị tướng quân tốt biết thương cảm cấp dưới, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm.” Lạc Khê cười híp mắt nhận lấy hầu bao, xoay người rời đi.
“” Nam Cung Mạch nhìn nàng quay người đi một cách dứt khoát, đột nhiên bật cười.
Tiểu thôn cô này sống thật tùy hứng, vui hay giận, có suy nghĩ gì đều không hề che giấu.
Nhận được bạc vui vẻ thì chính là vui vẻ, cứ thể hiện ra một cách nhẹ nhõm như vậy, không giống hạ nhân trong phủ của hắn.
Cho dù được thưởng rất vui mừng, cũng phải đè nén lại để tạ ơn trước, đợi đến lúc không có người mới dám lộ ra vẻ mặt vui nhảy cẫng lên.
Trong nháy mắt, Nam Cung Mạch có chút hâm mộ tiểu thôn cô này, hâm mộ cuộc sống của nàng.
Trong cuộc sống của hắn, ngoài những toan tính không ngừng, chính là chiến tranh khiến người ta không thể thở nổi.
Trên người hắn gánh vác trách nhiệm thủ hộ biên giới Đại Thanh, từ lúc còn nhỏ, phụ vương đã đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc.
Mỗi ngày luyện võ công bao lâu, học hành bao lâu đều có thời gian quy định.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, liền sẽ bị trừng phạt. Hắn khi còn nhỏ chính là như vậy được Chiến Vương từng bước bồi dưỡng nên người.
Trở thành Chiến Thần mới của vương triều Đại Thanh.
Nực cười là, cha con bọn họ hết lòng lo lắng thủ hộ giang sơn Đại Thanh như vậy.
Vậy mà kẻ ngồi ở kinh đô kia lại kiêng kị bọn họ đến mức như vậy. Hắn rất nghi ngờ, lần này hoàng đế đặc biệt triệu hắn về kinh.
Chính là vì muốn phái người diệt trừ hắn trên đường trở về, như vậy, ngài ấy có thể kê cao gối ngủ yên mà tiếp tục ngồi trên vị trí kia.
Đáng tiếc, mạng hắn lớn, lại gặp được Lạc Khê, tiểu thôn cô không biết trời cao đất rộng này.
Không chỉ có Tiểu Hữu ra tay giúp hắn xử lý đám tử sĩ kia, mà nàng còn lén lút đưa hắn về nhà chữa thương.
Sau này hắn còn có thể nhân họa đắc phúc mà có được biện pháp giảm bớt thương vong cho các tướng sĩ, có thể thấy được, lão thiên gia cũng nhìn không vừa mắt rồi.
Nhìn Lạc Khê đang vui vẻ kiếm tiền ở ngoài cửa, Nam Cung Mạch khẽ mỉm cười, thôn cô này chính là phúc tinh của hắn.
Cùng lúc đó, tại hoàng cung kinh đô.
“Đều là đồ vô dụng! Nhiều người như vậy mà cũng không bắt được nghiệt chướng kia sao? Trẫm nuôi các ngươi để ăn hại à?” Hoàng đế tức giận ném mạnh một chiếc nghiên mực xuống đất.
“Thuộc hạ vô năng, xin Hoàng thượng bớt giận.” Người quỳ phía dưới đang hồi bẩm, đầu bị nện vỡ, gắng sức cúi rạp xuống nền gạch sáng bóng.
Truyền đến tiếng vang bình bịch, có thể thấy được hắn thực sự thành tâm nhận lỗi.
“Hoàng thượng, theo nô tài thấy, nhất định là do Thế tử Nam Cung Mạch quỷ kế đa đoan, không biết đã dùng biện pháp gì để đào thoát.” “Bên Đại Lương Sơn toàn là thâm sơn kéo dài bất tận, bọn hắn bị thương chắc chắn chạy không xa. Xin ngài hãy cho hắn một cơ hội, để hắn lấy công chuộc tội đi.” Một vị công công trông rất phúc hậu, cung kính nói bên tai hoàng đế.
Về phần lấy công chuộc tội như thế nào, dù hắn không nói thì người phía dưới cũng biết, chính là tìm ra và diệt trừ Nam Cung Mạch.
Mà vị công công này chính là đại thái giám tổng quản được hoàng đế tin nhiệm nhất, Phúc công công.
Hắn ở bên cạnh hoàng đế nhiều năm, tự nhiên có thể phân biệt được hoàng đế đang thực sự tức giận hay chỉ làm bộ làm tịch.
Vừa rồi, nếu Hoàng thượng thực sự tức giận, đã trực tiếp sai người kéo ra ngoài chém rồi, nhưng ngài ấy đã không làm vậy.
Nam Cung Mạch võ công cao cường, còn lợi hại hơn cả cha hắn là Chiến Vương năm xưa. Bằng không, Hoàng thượng cũng sẽ không gấp gáp muốn trừ khử hắn như vậy.
Có điều, lần này hắn vào kinh tuy nói là không mang theo bao nhiêu người, nhưng bọn họ biết thực chất hắn có mang theo không ít thị vệ ém lại bên ngoài.
Hoàng thượng thực ra đã chuẩn bị sẵn cho tình huống một đòn không trúng, cho nên khi nghe tin tức này, ngài ấy dù rất tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức mất hết lý trí mà muốn giết người.
Nhưng thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể nhẹ nhàng bỏ qua, tự nhiên phải quát mắng khiển trách một phen.
Vì vậy, Phúc công công vô cùng có mắt nhìn, đợi Hoàng thượng xả giận xong mới đưa ra bậc thang, cho ngài ấy một lối xuống.
“Nghe Phúc công công nói chưa? Nếu vẫn không bắt được nghiệt chướng kia, thì mang đầu đến đây gặp trẫm!” Hoàng thượng đập mạnh một tay xuống chiếc bàn trước mặt.
“Tạ ơn Hoàng thượng, thuộc hạ quyết không làm nhục sứ mệnh!” Người quỳ phía dưới lại hai tay chắp lại, dập đầu thật mạnh.
“Còn không mau cút đi, nhìn ngươi trẫm thấy phiền lòng.” Hoàng thượng không thèm nhìn hắn, phất phất tay, nói với vẻ vô cùng chán ghét.
“Thuộc hạ cáo lui.” Người quỳ phía dưới lại dập đầu một lần nữa, rồi nhẹ nhàng đứng dậy lui ra.
“Hoàng thượng không cần lo lắng, ngài mới là chủ nhân của thiên hạ này, bọn họ không thể ảnh hưởng gì đến ngài đâu.” Phúc công công nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoàng thượng, dịu dàng xoa bóp đầu cho ngài ấy.
“Phúc công công, cái miệng của ngươi à, chuyện tốt đều để ngươi nói hết rồi.” Nghe Phúc công công nói vậy, chân mày hoàng đế mới thoáng giãn ra một chút.
“Chẳng phải đều là nhờ Hoàng thượng ngài cất nhắc, nô tài mới có cơ hội nói lời hay sao.” Phúc công công quan sát sắc mặt Hoàng thượng, lại nịnh nọt nói.
Dưới chân núi Đại Lương Sơn “Đây là cái gì?” Nam Cung Mạch sa sầm mặt nhìn bát tô lớn trước mắt.
Nếu hắn không nhìn lầm, tiểu thôn cô này bưng cho hắn một tô xương cốt lớn sao?
“Xương sườn đó? Không biết sao?” Lạc Khê kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Mạch, không lẽ thật sự không biết?
“Ta đương nhiên biết, ý ta là, ngươi cho ta ăn thứ này sao?” Nam Cung Mạch giơ đũa lên chỉ vào tô xương cốt lớn kia.
Hắn đường đường là Thế tử của Chiến Vương, từ lúc nào lại sa sút đến mức phải gặm xương cốt?
Chuyện này nếu để người khác biết, chẳng phải sẽ cười rụng răng hàm sao?
“Ngươi đừng xem thường món xương sườn này, ngon lắm đó, ngươi nếm thử đi, đảm bảo ngươi ăn vào sẽ không dừng được.” Lạc Khê lúc này mới hiểu ra món xương sườn của mình bị chê.
Tuy nhiên, nàng vẫn rất nhiệt tình gắp cho Nam Cung Mạch một miếng xương sườn, còn thuận tay gắp cho Phong Thập Thất một miếng.
Nghĩ đến việc nàng mua được chỗ xương sườn này dễ dàng như vậy, chắc chắn là thứ bị người ta ghét bỏ, Lạc Khê cũng lười so đo nhiều với Nam Cung Mạch.
Nàng sẽ dùng thực lực để chứng minh, xương sườn thật sự rất ngon.
Đáng tiếc, ở đây nàng không tìm được quả ớt, thứ này là hàng ngoại nhập, có lẽ vào triều đại này căn bản còn chưa có ớt.
Cho nên, nàng làm món sườn xào chua ngọt, cũng là một món ăn rất ngon.
Hơn nữa, cân nhắc đến sức ăn của hai người này, nàng còn đem hết chỗ xương sườn mua hôm qua ra nấu.
Cũng may giá cả rẻ, nàng cũng không quá đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận