Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 246

Trở lại lúc Lạc Khê còn cố ý đi đường vòng qua thôn Tiểu Liễu, bảo Phong Thập Bát đào mấy cây lô hội, định bụng mang về nuôi trước, thuận tiện để nàng tùy thời hái lá non dùng làm nghiên cứu. Đồng thời từ chiều hôm đó trở đi, Lạc Khê liền bắt đầu dạy vỡ lòng cho 'tảng đá', cũng chính là Lạc Tử Hoài.
Bắt đầu từ những kiến thức cơ bản nhất như Tam Tự Kinh, ngàn chữ văn, nàng từng cuốn từng quyển dạy hắn biết chữ trước. Bởi vì biết Lạc Tử Hoài thiên phú dị bẩm, cho nên chương trình học Lạc Khê sắp xếp cho hắn cũng dày đặc, được đo ni đóng giày riêng cho hắn. Trí nhớ của Lạc Tử Hoài kinh người, nên Lạc Khê một chút cũng không lo lắng dạy nhiều thứ hắn sẽ không tiếp thu nổi. Mỗi ngày nàng đều nhồi nhét kiến thức đầy cái đầu nhỏ của hắn, trước khi lên lớp ngày hôm sau còn phải kiểm tra bài tập ngày hôm trước của hắn rồi mới tiếp tục dạy bài mới.
Cho nên, Lạc Tử Hoài tiến bộ có thể nói là cực nhanh, chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, hắn đã từ một đứa trẻ nghịch bùn như khỉ, trở nên từ tốn, nho nhã lễ độ. Bây giờ Lạc Tuyết cũng không cần mỗi ngày đưa Lạc Tử Hoài đến nhà tộc trưởng nữa, vì đứa nhỏ này đã say mê học tập. Cộng thêm nhiệm vụ Lạc Khê giao cho hắn rất nặng, nên mỗi buổi sáng hắn đều tự nhốt mình trong nhà ôn tập bài vở, thuận tiện luyện chữ. Lạc Tuyết hoàn toàn không lo đệ đệ chạy ra ngoài chơi nữa, bởi vì nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của đệ đệ, hiện tại bảo hắn ra ngoài chơi hắn cũng không đi. Cả ngày ôm khư khư sách Lạc Khê đưa không rời mắt, mới qua mười ngày công phu, số chữ hắn nhận biết đã nhiều gấp mấy lần Lạc Tuyết.
Ngày hôm đó, Lạc Tuyết được Hưu Mộc, buổi sáng liền đưa đệ đệ tới nhà Lạc Khê học tập, bản thân cũng mang theo bài tập đến chuẩn bị ôn bài ở nhà Lạc Khê. Ai ngờ vừa vào cửa liền bắt gặp hai chủ tớ Lạc Khê đang đi ra, dường như muốn ra ngoài.
“A Khê, ngươi định ra ngoài sao?” Lạc Tuyết vô thức hỏi một câu.
“Từ Tượng Nhân đến báo tin, nói tiểu viện bên kia đã sửa xong, bảo ta qua xem.”
“Ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta cùng đi xem nhà mới của ta.” Lạc Khê nhiệt tình kéo Lạc Tuyết đi.
“Sư phụ, học sinh không đi theo đâu ạ, bài học hôm qua ngài dạy, đệ tử còn muốn đọc lại mấy lần.” Lạc Tử Hoài nghiêm chỉnh nói với Lạc Khê.
Lạc Khê từng dạy hắn, ‘đọc sách bách biến kỳ nghĩa tự kiến’ (đọc sách trăm lần tự khắc hiểu nghĩa), bảo hắn tự mình tìm hiểu hàm nghĩa trong đó, thực sự không hiểu thì mới đi hỏi sư phụ. Cho nên, Lạc Tử Hoài muốn tự mình tìm hiểu bài học mới.
“Được, ngươi vào nhà đi, bảo Đông Thẩm chuẩn bị cho ngươi ít trà nước. Tiểu Tuyết, chúng ta đi.” Lạc Khê hết sức vui mừng nhìn Lạc Tử Hoài nói một câu, rồi kéo Lạc Tuyết đi.
“A Khê, nhà ngươi xây nhanh như vậy là xong rồi à?” Lạc Tuyết vừa đi theo Lạc Khê vừa nói.
Nàng thấy khu đất được quây lại lớn như vậy, tường viện mấy ngày trước đã xây xong, cũng không nhìn thấy được bên trong, nàng thấy mỗi ngày vẫn có nhiều người ra ra vào vào như vậy, còn tưởng chưa xây xong đâu.
“Chỉ có một tiểu viện phía nam là xây xong, muốn xây xong toàn bộ thì còn cần chút thời gian.”
“Nhưng mà, sân nhỏ bên đó xây xong là ta có thể dọn qua ở trước, phần khác cứ từ từ không vội.” Lạc Khê cười híp mắt nói.
Theo cách phân chia sân trước sân sau thời cổ đại, sân nhỏ sửa xong này của nàng xem như ở hậu viện, là nơi gần Hậu Sơn nhất, bên cạnh còn mở một cửa phụ để tiện ra vào. Sau khi dọn vào ở, chỉ cần đóng cửa viện lại, xem như ngăn cách với toàn bộ khu đất rộng lớn, phía trước thi công thế nào cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Cho nên, lúc Lạc Tuyết đi theo Lạc Khê đến bên trong cái gọi là “tiểu viện” của nàng thì đã ngây người.
Đây chính là tiểu viện mà Lạc Khê nói sao?
Lạc Tuyết đứng ở cửa đến chân cũng không dám bước vào, viện này cũng quá lớn, quá đẹp đi? Chỉ riêng sương phòng trái phải đã có một dãy rất nhiều gian, huống chi là quang cảnh bên trong chính phòng. Hơn nữa, viện này đều dùng gạch ngói gỗ loại tốt nhất, tất cả mái hiên, góc tường, hành lang đều đẹp vô cùng, Lạc Tuyết cảm thấy mắt mình nhìn không xuể. Nàng đã bao giờ thấy căn nhà nào đẹp như vậy đâu, mà cái trước mắt này, lại là nhà của hảo bằng hữu Lạc Khê của nàng sao?
“A Khê, đây chính là sân nhỏ nhà ngươi?” Lạc Tuyết ngẩn ngơ hỏi.
“Đúng vậy, đẹp chứ, ta cũng thấy đẹp, đi, chúng ta vào xem đi.” Lạc Khê kéo người đi vào trong.
Viện này hôm qua đã xây xong, Từ Tượng Nhân cũng sợ các công nhân làm phiền Lạc Khê, hôm nay đặc biệt xác nhận bên trong không có bất kỳ sai sót nào. Lại điều hết các công nhân đến thi công ở một sân nhỏ khác, lúc này mới đi báo cho Lạc Khê, mời nàng đến xem. Cho nên, giờ phút này trong viện, ngoài mấy người Lạc Khê thì chỉ có Từ Tượng Nhân còn ở đó.
Hắn dẫn Lạc Khê đi xem từng gian phòng, từng ngóc ngách trong viện này, chỗ nào cũng giới thiệu cặn kẽ.
“Không tệ, không khác mấy so với tưởng tượng của ta. Thập Bát, lát nữa ngươi gọi quản gia trong huyện kéo đồ đạc qua.”
“Ngày mai chúng ta có thể chuyển nhà mới rồi, ngươi xem trong sân nhỏ này thích gian phòng nào thì cứ tùy ý chọn ở.” Lạc Khê cười híp mắt nói với Phong Thập Bát.
Cuối cùng cũng có thể ở nhà mới, Lạc Khê vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Cô nương ở đâu, ta ở cạnh người là được rồi.” Phong Thập Bát mỉm cười nhàn nhạt nói.
Trong lòng lại có chút không nỡ, những ngày nay ngủ chung chăn với Lạc Khê nàng đã quen, đột nhiên tách ra thế này nàng còn hơi không quen. Nhưng dù sao cô nương cũng là chủ tử, mình không thể cứ ngủ chung giường với nàng mãi được. Cho nên Phong Thập Bát chọn nơi gần Lạc Khê nhất.
“Không vấn đề gì, ngươi muốn ở chung phòng với ta cũng được. Còn có Tiểu Tuyết, ngày mai ta muốn làm tiệc thăng quan yến, người khác thì thôi, ngươi nhất định phải đến chúc mừng ta đó.”
“Nếu có thể ở lại với ta mấy ngày thì càng tốt.” Lạc Khê vừa nói vừa mời Lạc Tuyết.
“Ở lại thì không cần đâu, nhưng ta chắc chắn sẽ đến chúc mừng ngươi.” Lạc Tuyết cũng mừng thay cho bằng hữu.
Căn nhà này cuối cùng cũng xây xong, mình cũng không cần lo Lạc Khê phải chịu khổ ở nhà tranh nữa. Khoảng thời gian này trời đã bắt đầu lạnh, ban đêm lại càng lạnh, nàng còn lo Lạc Khê ở cái nhà tranh mái lá đó sẽ bị lạnh cóng đây. Lần này tốt rồi, sân nhỏ đẹp như vậy, Lạc Khê ở đây chắc chắn sẽ không bị lạnh chịu tội nữa. Đương nhiên, Lạc Tuyết cũng cảm thấy sau này đệ đệ mình được học tập đọc sách trong viện tốt như vậy thì không biết tốt đến mức nào.
“Đi thôi, xem cũng xem xong rồi, chúng ta về thôi. Tiểu Tuyết, hôm nay ngươi đến sớm thế, có phải hôm nay được Hưu Mộc không?” Lạc Khê lúc này mới nhớ ra Lạc Tuyết đến từ sáng sớm.
“Ừm, sư phụ nói ta cũng học lâu rồi, cho ta nghỉ một ngày.” Lạc Tuyết đi bên cạnh Lạc Khê ra ngoài.
Nàng thật sự rất thích tòa viện này, Lạc Tuyết thầm quyết tâm trong lòng, nàng phải học y thuật thật tốt, sau này kiếm nhiều bạc một chút, cũng xây cho đệ đệ một sân nhỏ như thế này.
“Ta nhiều ngày không đến như vậy, sư phụ có hỏi đến ta không?” Lạc Khê nghĩ đến vị sư phụ trên danh nghĩa kia của mình, cười hỏi một câu.
Tuy nói nàng là đệ tử trên danh nghĩa, nhưng thời gian đi học này cũng quá ít đi, Lạc Khê cũng thấy chột dạ thay cho mình.
“Có nhắc, sư phụ nói ngươi không cần vội về lên lớp, cứ dưỡng tốt thân thể trước đã, sau này còn nhiều thời gian.” Lạc Tuyết thành thật truyền đạt lại lời của Đông Đại Phu.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Lạc Khê xấu hổ gật đầu, ý của người ta là bảo nàng cứ tùy ý, muốn đến thì đến, không cần lo nghĩ quá nhiều thôi mà.
Vừa trò chuyện, mấy người vừa từ từ đi về phía nhà tranh, chỉ là vừa tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kèn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận