Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 514

“Thương thế của Tô Quốc công ngược lại không nghiêm trọng, chỉ là, ta muốn nối lại kinh mạch đã bị gãy đứt cho hắn.” “Nhưng trên người hắn có một chỗ kinh mạch bị thương tại vùng eo, nơi này có rất nhiều cơ quan nội tạng, xử lý tương đối phức tạp.” “Sư huynh, kỹ thuật khâu vá của ngươi học rất tốt, động tác nhanh lại biết tùy cơ ứng biến, ta cần ngươi làm trợ thủ cho ta.” Lạc Khê nói thẳng vấn đề, đưa ra lời mời!
“Làm trợ thủ cho ngươi tự nhiên là không có vấn đề, chỉ là Lạc Khê sư muội, kinh mạch bị gãy đứt này, cũng có thể nối lại sao?” Đông Thanh nghe nói đến việc nối kinh mạch, mắt liền sáng lên.
Trước đó lúc học khâu vá cùng Lạc Khê, hắn đã cảm thấy thần kỳ.
Bình thường nếu vết thương quá sâu, bọn họ cũng chỉ có thể dùng thuốc cầm máu, sau đó bôi thuốc chờ vết thương từ từ khép lại.
Nhưng trong quá trình này, nếu thể chất người bị thương quá kém, cũng rất dễ bị nhiễm trùng phát sốt, dẫn đến mất mạng.
Thế nhưng Lạc Khê làm ra cồn khử trùng, phối hợp khâu lại vết thương, vậy mà có thể khiến vết thương khép miệng đóng vảy trong vòng mười ngày.
Những người có thể trạng tốt thậm chí còn không cần đến mười ngày, y thuật như vậy, khiến Đông Thanh đối với chuyện nối kinh mạch mà Lạc Khê nói tới, vô cùng cảm thấy hứng thú!
“Kinh mạch cũng có thể khâu lại, lại dựa vào thuốc Đông y cùng ngân châm độ huyệt, ta có bảy phần nắm chắc, có thể để Tô Quốc công đứng dậy!” Lạc Khê nói đơn giản vài câu.
Toàn bộ quá trình trị liệu tự nhiên không đơn giản như nàng nói, nhưng bây giờ nàng cũng không thể nói quá nhiều!
“Tốt, ta làm trợ thủ cho sư muội, có gì cần ta làm, ngươi cứ việc nói!” Đông Thanh nghe Lạc Khê nói như vậy, đã có chút nóng lòng muốn thử.
Nối lại kinh mạch đã đứt, đây là chuyện khó tin đến mức nào?
Hắn có dự cảm, nếu chuyện này thật sự thành công, y thuật của hắn lại có thể tiến bộ không ít.
“Tự nhiên là có rất nhiều việc cần sư huynh làm, đầu tiên ngươi phải đến ở trong Thái Y Viện trong cung, liên quan đến việc khâu lại kinh mạch, ta muốn đặc huấn cho ngươi.” “Còn nữa là, ta muốn mô phỏng quá trình giải phẫu, ngươi phải tham gia toàn bộ quá trình, ở ngoài cung không tiện!” Thấy Đông Thanh đồng ý ngay, Lạc Khê lúc này đưa ra yêu cầu của mình!
Lần này của Tô Quốc công, xem như ca đại phẫu đúng nghĩa đầu tiên của Lạc Khê khi đến cổ đại, bởi vì kinh mạch không giống với vết thương da thịt.
Lạc Khê phải chuẩn bị rất nhiều thứ, một trợ thủ biết khâu vá, còn có rất nhiều thiết bị giải phẫu tinh vi.
Trợ thủ nàng đã có, còn dao giải phẫu các thứ, nàng cần Nam Cung Mạch giúp nàng tìm thợ giỏi chế tạo.
Trước lúc đó, Lạc Khê dự định đặc huấn trước cho Đông Thanh, rèn luyện năng lực của hắn thêm hoàn mỹ hơn chút.
“Không có vấn đề, chỉ là, ta một thân phận thường dân, ở trong Thái Y Viện có phải là không ổn không?” Có cơ hội học tập tốt như vậy, Đông Thanh tự nhiên là đồng ý ngay, nhưng hắn lo lắng là không hợp quy củ.
Hơn nữa, điều khiến Đông Thanh khá vui vẻ một chút nữa là, đó chính là Tiểu Tuyết sư muội cũng ở trong hoàng cung.
Lúc Lạc Khê sư muội đến dạy mình, nàng chắc chắn sẽ dẫn theo Lạc Tuyết sư muội, vậy chẳng phải hắn lại có thể mỗi ngày đều trông thấy Tiểu Tuyết sư muội sao?
Từ khi trước đó Lạc Tuyết vì cứu một vị tiểu tướng quân, suýt chút nữa bị kẻ địch giết trên chiến trường, Đông Thanh liền trông chừng nàng rất kỹ.
Bình thường thì không sao, chỉ cần mỗi ngày có thể trông thấy Lạc Tuyết là được, nếu ở nơi nguy hiểm, chỉ cần một lúc không thấy Lạc Tuyết, hắn đều muốn sốt ruột.
Thấy Đông Thanh hỏi vấn đề này, Lạc Khê nhìn Nam Cung Mạch, Nam Cung Mạch lập tức bày tỏ thái độ.
“Bản thế tử đặc chuẩn ngươi nhậm chức y đồ của Thái Y Viện, tùy thời nhậm chức!” Nam Cung Mạch nghe nãy giờ, đến lúc hắn bày tỏ thái độ, đương nhiên sẽ không để lỡ việc vào lúc quan trọng!
“Đa tạ thế tử điện hạ!” Đông Thanh vừa nghe, lập tức đứng dậy chắp tay cảm tạ!
“Sư huynh, đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy!” Lạc Khê cười nói.
“Lời ấy rất đúng, ngồi đi!” Nam Cung Mạch dịu dàng nhìn Lạc Khê, nói tiếp.
“…” Bị tú ân ái một phen không hiểu, Đông Thanh yên lặng ngồi trở lại!
“Lạc Khê sư muội, chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, ta mặc dù đã nhận lời, nhưng còn cần báo lại với tổ phụ một tiếng, mới có thể vào cung.” Sau khi ngồi xuống, Đông Thanh lại nói.
“Đây là lẽ tự nhiên, vậy sư huynh giúp ta gửi lời thỉnh an sư phụ nhé.” “Vốn dĩ ta nên đợi sư phụ lão nhân gia người trở về gặp mặt rồi mới đi, nhưng ta vừa nhận bệnh nhân Tô Quốc công này, có quá nhiều việc cần làm, nên không tiện ở lại thêm!” “Sư huynh, ta đi xem Lạc Tuyết xong chưa, ngươi ngồi cùng Nam Cung một lát nhé!” Lạc Khê nói rồi đứng dậy.
Khuê phòng của chính nàng thì Nam Cung Mạch tự nhiên có thể tùy tiện ra vào, nhưng phòng của tiểu muội thì không được, cho nên nàng định tự mình đi qua.
“Được, phòng của sư muội ở gian thứ hai bên phải chỗ rẽ.” Đông Thanh đứng dậy tiễn Lạc Khê hai bước.
Nhìn Lạc Khê đi về hướng hắn chỉ, hắn lúc này mới quay người lại, kết quả là đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Nam Cung Mạch.
“Thế tử điện hạ!” Đông Thanh khẽ gật đầu gọi một tiếng.
Hắn vẫn luôn biết, có Lạc Khê sư muội ở đó và không có nàng ở đó, Nam Cung Thế tử cứ như hai người khác nhau.
Chỉ là hắn không ngờ tới, lại có lúc hắn ở riêng cùng Nam Cung Mạch, mặc dù hắn rất sùng bái Nam Cung Thế tử, nhưng bây giờ thật là xấu hổ quá, hắn có nên nói gì không?
“Ngồi chờ đi!” Nam Cung Mạch tự nhiên nhìn ra sự câu nệ của Đông Thanh, chủ động nói.
“Vâng, chúng ta ngồi chờ một lát, nữ nhi gia thu dọn hành lý luôn chậm hơn một chút!” Đông Thanh khẽ mỉm cười nói tiếp, sau đó quay về chỗ ngồi xuống!
Nhìn tư thế ngồi đoan chính của Nam Cung Mạch, hắn cũng vô thức ngồi thẳng hơn một chút.
“A Khê, sao ngươi lại tới đây, đã nói chuyện xong với sư huynh rồi à?” Lạc Tuyết nghe thấy Lạc Khê gọi nàng ở bên ngoài, vội vàng mở cửa nói.
“Ừm, sư huynh rộng rãi lắm, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng, sao huynh ấy lại không đồng ý chứ.” “Tiếp theo phải xem hai chúng ta phối hợp thế nào, dù sao cũng phải chữa khỏi cho Tô Quốc công mới được!” Lạc Khê thở dài nói.
Vết thương này của Tô Quốc công thật sự không dễ động thủ, nhưng dù khó khăn đến mấy, chỉ vì chuyện hắn đưa bản đồ phòng thủ cho Nam Cung, giúp giảm bớt thương vong cho Tây Bắc Quân.
Lạc Khê cũng nhất định phải cứu hắn, huống chi, Tô Quốc công còn là cha của hảo bằng hữu Tô Nghiên!
“Ừm, A Khê, ta ủng hộ ngươi, có gì ta có thể giúp được, ngươi cứ việc nói.” “Ta mặc dù y thuật không tốt bằng ngươi và sư huynh, nhưng những việc trợ thủ đơn giản thì vẫn có thể làm được!” Lạc Tuyết lập tức xung phong nhận việc nói.
Hôm nay nàng cũng đã thấy vết thương của Tô Quốc công, tự nhiên biết rất khó chữa trị.
“Đó là đương nhiên, đến lúc đó ngươi không được lười biếng đâu đấy!” “Đúng rồi, ngươi thu dọn thế nào rồi, cũng gần xong rồi thì chúng ta mau về thôi, ta còn có rất nhiều dụng cụ muốn về vẽ ra, để Nam Cung tìm người chế tạo.” “Đều là những thứ phải dùng trong quá trình trị liệu.” Lạc Khê nói, liếc nhìn căn phòng phía sau Lạc Tuyết.
“Cũng gần xong rồi, ngươi vào đây đợi đi!” Lạc Tuyết kéo Lạc Khê vào phòng.
“Ta giúp ngươi!” Nhìn những món đồ Lạc Tuyết bày ra, Lạc Khê đâu còn chờ được nữa, lập tức xắn tay vào giúp.
Phong Thập Bát đi theo tự nhiên cũng không nhàn rỗi, loáng một cái đã gói xong một bọc lớn!
Lạc Tuyết vốn không có nhiều đồ như vậy, đây đều là quà tặng của những thương binh mà nàng từng cứu chữa kiếm tiền mua tặng nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận