Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 349

Được quan chủ khảo để mắt tới, giám khảo Lạc Tử Hoài lập tức dốc sức, dùng lời hay ý đẹp bình luận một phen. Bất quá, hắn cũng không thể nói rằng hắn biết thí sinh này chỉ là một đứa bé con 6 tuổi.
Những giám khảo này có thể làm giám khảo cũng là hy vọng khai quật thêm được vài hạt giống tốt. Mặc dù mỗi người bọn họ chỉ có một suất tiến cử, nhưng điều đó không cản trở việc họ làm giám khảo hàng năm. Chỉ cần có một người thành tài, vậy bọn hắn liền nổi danh. Bởi vì mỗi thí sinh do giám khảo đề cử đều là hạt giống có thể tranh đoạt vị trí án thủ.
Giám khảo Lạc Tử Hoài ra sức tranh thủ cho Lạc Tử Hoài, hắn cũng có thể tưởng tượng được, đứa nhỏ này nếu trở thành án thủ thì sẽ gây chấn động đến mức nào. Người phát hiện ra hắn là chính mình đây, chẳng phải là sẽ nổi danh ở huyện Bạch Hoa sao? Nghĩ tới đây, vị giám khảo này liền dựa vào lý lẽ mà biện luận, cùng các giám khảo khác khẩu chiến!
Chuyện bên này mấy người Lạc Khê hoàn toàn không biết. Thi xong, dạo phố xong, bọn họ liền trở về thôn Lạc Liễu. Về phần hai tỷ đệ Lạc Tuyết vắng nhà ba bốn ngày, căn bản là không có ai chú ý. Ai bảo hai tỷ đệ này bình thường vốn im hơi lặng tiếng, lại luôn ở trong căn nhà lớn, ban ngày trong nhà không có ai cũng là chuyện rất bình thường. Còn về ban đêm, ai rảnh rỗi tối om lại đi xem nhà người ta có người hay không chứ?
Mấy người trở về thôn, Lạc Khê dẫn theo Lạc Tử Hoài tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi tú tài, còn Lạc Tuyết thì đến nhà tộc trưởng, dự định báo trước cho gia gia nàng một tiếng. Việc này, Lạc Tuyết đã thương lượng qua với Lạc Khê, có thể nói cho tộc trưởng biết sư phụ của Lạc Tử Hoài là nàng. Về phần Lạc Khê tuổi còn nhỏ sao lại lợi hại như vậy, Lạc Khê bảo Lạc Tuyết cứ viện cớ nàng có lẽ có một vị sư phụ, rồi nói với tộc trưởng rằng bản thân nàng thiên phú dị bẩm là được. Chỉ là, về mặt nổi, Lạc Tử Hoài này vẫn cần có một nơi để học tập.
Gia đình tộc trưởng cũng không phải là không biết chữ, nhưng cũng không có khả năng dạy dỗ Lạc Tử Hoài thành ra thế này được. Nhưng tộc trưởng tốt xấu gì cũng là gia gia của Lạc Tử Hoài, cháu trai có tiền đồ, gia gia trên mặt mũi cũng có ánh sáng, phải không? Cho nên Lạc Khê mặt dày mười phần, đem hết những minh thương ám tiễn sắp tới ném cho tộc trưởng đi chống đỡ.
Đương nhiên, Lạc Tuyết lại không biết suy nghĩ của Lạc Khê, chỉ cảm thấy Lạc Khê rất tôn trọng gia gia mình, chuyện lớn như vậy mà cũng bằng lòng để gia gia mình quyết định!
Mà Lạc Khê đâu, dù sao chừng nào Lạc Tử Hoài chưa vang danh thiên hạ, tay nắm quyền hành, thì nàng sẽ không thừa nhận chính mình là sư phụ của Lạc Tử Hoài. Phiền phức nhiều không nói làm gì, còn ảnh hưởng Lạc Khê trang bức!
Vốn dĩ Lạc Tử Hoài này nếu không phải thiên phú dị bẩm, lại còn là đệ đệ của hảo hữu Lạc Tuyết, Lạc Khê mới không nảy sinh ý định dạy bảo hắn. Phải biết, người cổ đại này rất xem trọng chuyện bái sư. Một ngày vi sư chung thân vi phụ, Lạc Khê cũng không muốn không duyên cớ có thêm một đứa con trai lớn như vậy. Bất quá, ai bảo thiên phú của Lạc Tử Hoài này thực sự khiến người ta thèm muốn chứ??
Lạc Khê hiện tại chỉ đang mong đợi sẽ có một ngày, Lạc Tử Hoài Kim Bảng đề danh trúng tuyển trạng nguyên, đem đám học trò kia đều giẫm tại dưới lòng bàn chân. Rồi lại tiết lộ ra sư phụ của hắn vốn là nữ tử, chắc hẳn đến lúc đó cảnh tượng khẳng định rất đáng xem.
Bên này Lạc Khê đang thầm mơ mộng hão huyền, bên kia Lạc Tuyết đã thẳng thắn nói phần lớn sự thật với tộc trưởng, cùng chuyện đệ đệ đổi tên thành Lạc Tử Hoài và đã tham gia khoa khảo.
“Ngươi nói, thế nhưng là thật?” Tộc trưởng cùng lão bà của mình liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay Tuyết Nhi vậy mà không lên trấn đến thăm hai lão già bọn họ, vợ chồng tộc trưởng rất vui vẻ. Không ngờ, tiểu tôn nữ lại kéo hai người đóng cửa cài then, nói chuyện thì thầm.
Tộc trưởng nghe xong thì kinh hãi không thôi, tiểu tôn tử nhà mình vậy mà đi tham gia khoa khảo? Học vấn này của hắn, lại là học theo nha đầu Lạc Khê kia sao? Tộc trưởng bị chuyện này làm choáng váng đầu óc, một mặt không dám tin chờ Lạc Tuyết nói với hắn rằng đây là giả. Chưa nói đến chuyện tiểu tôn tử cùng Lạc Khê rốt cuộc có thể học được chút kiến thức gì, chính cái thư tiến cử để tham gia khoa khảo này cũng đâu phải người bình thường có thể lấy được? Tộc trưởng sao cứ cảm thấy, chính mình giống như là đang nằm mơ vậy?
“Là thật ạ, ngài nhìn, đây là bài thi đệ đệ chép lại sau khi thi xong lần này trở về!” Lạc Tuyết sớm biết gia gia mình e là khó mà tin được. Trước đó Lạc Khê đã bảo Lạc Tử Hoài chép lại bài thi đưa cho Lạc Tuyết, dặn Lạc Tuyết cất giữ cẩn thận, sau này rất có ý nghĩa kỷ niệm. Cho nên, lúc Lạc Tuyết đến đây, liền thuận tiện mang theo mấy tờ bài thi này.
“Lão đầu tử, ngươi mau nhìn xem!” Lão thê của tộc trưởng tựa vào đầu giường sốt ruột nói. Nàng không biết mấy chữ, chỉ có thể trông cậy vào lão đầu tử nhà mình.
“Cái này, chính là bài thi khoa khảo?” Tộc trưởng nhận lấy cuộn giấy tuyên từ Lạc Tuyết, tay đều đang run rẩy. Tiểu tôn tử nhà hắn thật sự đi tham gia khoa khảo? Cháu gái còn nói, tiểu tôn tử tám phần là có thể đỗ đồng sinh nữa?
“Ai nha, lão đầu tử, ngươi mau mau!” Lão thê của tộc trưởng sốt ruột đẩy hắn. Lão đầu tử này sao cầm đồ vật mà không mở ra nhìn, đang ngẩn người cái gì vậy?
“Cái này, giống như thật là bài thi khoa khảo, ký tên là Lạc Tử Hoài, đây thật là Thạch Đầu viết?” Tộc trưởng cũng chưa từng đi thi khoa khảo, tự nhiên không biết bài thi khoa khảo là cái dạng gì. Bất quá, hắn nhận biết không ít chữ, có thể nhìn ra đại khái.
“Gia gia, là thật ạ, nếu không, đợi Thạch Đầu tan học, con gọi nó đến viết cho ngài xem?” Lạc Tuyết thấy gia gia xúc động như thế, chính mình cũng đỏ hoe mắt. Đệ đệ của nàng cuối cùng cũng có thể có ngày vẻ vang, có trời mới biết, đệ đệ cả ngày bị nhốt trong nhà không thể đi ra ngoài chơi, Lạc Tuyết nhìn mà thấy rất áy náy. Mà trẻ con trong thôn cũng không muốn chơi cùng Thạch Đầu, lại còn hay khi dễ hắn. Lần này tốt rồi, nếu là có thể thi đậu đồng sinh, đệ đệ ở trong thôn liền có thể ngẩng đầu lên. Xem ai còn dám nói đệ đệ là đồ không có mẹ nuôi.
“Quá tốt rồi, đây là sự thực, Lạc gia chúng ta, sắp có một đồng sinh rồi sao?” Tộc trưởng nhìn xem bài thi trong tay, mặt đều cười thành hoa cúc.
“Tuyết Nhi, ngươi mau cất kỹ đi, đây chính là đồ của Thạch Đầu, ngày sau nói không chừng còn hữu dụng đó!” Đột nhiên tộc trưởng cẩn thận cuộn mấy tấm giấy tuyên lại lần nữa, trịnh trọng giao cho Lạc Tuyết.
“Gia gia, A Khê dạy Thạch Đầu giỏi như vậy, con rất cảm kích nàng. Sư phụ của nàng đã dặn dò nàng, không thể tiết lộ chuyện nàng là đệ tử của người.”
“Con lo lắng, nếu Thạch Đầu đỗ đồng sinh, quan sai đến trong thôn báo tin vui, chỉ sợ thân phận sư phụ của A Khê sẽ bị bại lộ.”
“A Khê nói, nàng là một nữ hài tử mà làm sư phụ dạy học trò, sợ rằng sẽ bị những cái kia có tài chi sĩ trào phúng, Thạch Đầu nhà chúng ta, chỉ sợ cũng phải bị ghét bỏ.” Lạc Tuyết kỳ thật chủ yếu là lo lắng vấn đề trước hơn. Nhưng nếu nàng không nói vấn đề sau, chỉ sợ gia gia sẽ không để tâm.
“Nói bậy! Nha đầu Lạc Khê thông minh như vậy, mới dạy mấy tháng đã có thể để cháu trai ta thi đậu đồng sinh, ta thấy mấy kẻ đó là ăn không được nho thì nói nho xanh.” Tộc trưởng bĩu môi một cái, nói.
Hắn tuy không cảm thấy học thức của Lạc Khê lợi hại đến mức nào, nhưng nàng dù sao cũng là sư phụ của cháu mình, đã bái sư thì không thể tùy tiện phản bội sư môn. Huống chi Lạc Khê lại là bạn của Tuyết Nhi, nhiều lần giúp đỡ nhà mình, liền ngay cả Lạc Vân nhà đại phòng có thể bái Thanh Tao làm sư phụ, nhắc tới cũng là nhờ hưởng ánh sáng của Lạc Khê.
Chuyện này đều không cần Lạc Tuyết nói thêm gì, tộc trưởng tự nhiên là sẽ che chở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận