Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 14

Phía sau nàng, Nam Cung Mạch mỉm cười. Còn tưởng rằng là một cô gái quê có phần ngốc nghếch, không ngờ tới, cũng biết thẹn thùng.
Hắn vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Lạc Khê đỏ mặt, Nam Cung Mạch cười một lát rồi đột nhiên cứng người lại.
Cô gái quê thẹn thùng thì hắn vui vẻ như vậy làm gì chứ? Quay đầu thổi tắt ngọn đèn, hắn nằm xuống định bụng đi ngủ.
Thế nhưng hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt trắng hồng của Lạc Khê trong đầu lại cứ lởn vởn không xua đi được.
Đêm qua dù bận rộn lâu như vậy, Lạc Khê vẫn thức dậy từ rất sớm. Nàng nấu chút cháo loãng, đem phần của hai người kia để vào phòng họ xong thì liền lên núi.
Hôm qua trên núi chết nhiều người như vậy, Lạc Khê vừa lên núi liền vô thức đi về hướng đó, nàng định bụng đi điều tra một chút.
Quả nhiên, khi đến nơi bọn họ tranh đấu hôm qua, trên mặt đất đã không còn một ai, sạch sẽ như thể mọi chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Lạc Khê dùng đầu óc nghĩ cũng biết, sau khi nàng đưa người xuống núi hôm qua, lại có người khác đến đây.
Những kẻ kia rất có thể sẽ tìm đến thật, nhưng ngọn núi này rất lớn, trừ phía chính bắc là dãy thâm sơn kéo dài không dứt.
Mấy hướng khác dưới chân núi đều có thôn làng, Lạc Khê cảm thấy đối phương trong thời gian ngắn chưa chắc tìm được đến chỗ nàng.
Dù sao, hôm qua sau khi nàng mang người về, lại quay lại một chuyến, không chỉ xóa sạch vết tích của nàng và Tiểu Tuyết, còn tạo ra hai dấu vết giả dẫn về các hướng khác.
Về mảng phản trinh sát này, nàng chính là dân chuyên nghiệp.
Khi xác định những người này đã bị xử lý xong, Lạc Khê mới an tâm tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Hôm qua, nàng phát hiện tung tích gà rừng ở ngay gần đây.
Bây giờ trong nhà còn hai bệnh nhân, cần phải ăn chút đồ bổ dưỡng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Lạc Khê thật sự nhìn thấy hai con gà rừng. Nàng lập tức rón rén bước chân, từ từ tiếp cận chúng.
Đợi đến khi vào tầm bắn, nàng rút chiếc ná cao su bên hông ra, lấy ra viên đá đã chuẩn bị sẵn.
"Phanh! Phanh!" hai tiếng.
Lạc Khê đã nhắm kỹ từ trước, động tác cực nhanh bắn liên tiếp hai phát.
Một con gà rừng bị bắn trúng đầu chết tại chỗ, con kia giật mình đột nhiên di chuyển, Lạc Khê bắn trượt.
Nhưng dù sao cũng là bắn trúng, con gà rừng này bay lảo đảo.
Lạc Khê khẽ nhếch mép, con mồi đã vào tầm mắt nàng còn muốn chạy sao, làm sao có thể.
Nàng lập tức nạp sẵn một viên đá khác, chạy theo hướng con gà rừng kia bay đi.
Rất nhanh, con gà rừng kia đã đuối sức, bắt đầu từ từ rơi xuống.
Lạc Khê nắm đúng thời cơ, nhắm một mắt, dùng mắt còn lại ngắm thật chuẩn, một phát trúng đích.
"Tiểu tử, còn muốn chạy à, lần này xem ngươi chạy đường nào!" Lạc Khê vui vẻ tiến lên nhặt con gà rừng kia lên, dùng tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó.
Mang theo gà rừng, Lạc Khê vừa di chuyển bước chân định đi nhặt con gà rừng bắn hạ lúc trước thì đột nhiên dừng lại.
Lạc Khê ném con gà rừng trong tay vào chiếc gùi sau lưng, ngồi xổm xuống, hai tay vạch mấy lần trong bụi cỏ rậm cao đến đầu gối ở một chỗ.
Trong nháy mắt, hai mắt Lạc Khê sáng lên.
Đây đúng là niềm vui tự tìm đến cửa mà.
Mục đích nàng lên núi hôm nay chính là để hái thuốc, săn gà chỉ là thuận tiện cải thiện bữa ăn mà thôi.
Mà trước mắt chỗ này lại có mấy gốc ba bảy, còn có dược liệu nào trị ngoại thương thích hợp hơn nó chứ?
Ba bảy có công hiệu cầm máu giảm đau, hoạt huyết hóa ứ, có thể thúc đẩy tế bào máu thay cũ đổi mới, cân bằng điều tiết tế bào máu.
Không chỉ vậy, thứ này còn có thể tăng cường sức miễn dịch của con người, vừa có thể uống, lại có thể bôi ngoài da.
Thích hợp nhất với tình trạng của hai người kia trong nhà lúc này.
Không ngờ đi săn gà rừng còn có thể gặp được niềm vui bất ngờ như vậy, Lạc Khê mừng rỡ bỏ mấy gốc ba bảy này vào trong túi.
Đương nhiên, nàng có để lại một gốc nhỏ ở chỗ cũ.
Hái xong ba bảy, Lạc Khê cũng không quên mang theo luôn con gà rừng vừa bắn được.
Sau đó, nàng lại đào thêm một ít thảo dược khác trên núi, cũng là những vị thuốc phối hợp rất hữu hiệu để làm lành vết thương.
Thậm chí, nàng còn đào được không ít rau dại.
Trong nhà có hai nam tử trưởng thành, nàng quả thực phải chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn mới được.
Đào chỗ này một ít, bới chỗ kia một ít, bất tri bất giác một buổi sáng đã trôi qua.
Nhìn sắc trời không còn sớm, Lạc Khê lúc này mới chậm rãi đi xuống núi.
Mà lúc này, trong nhà Lạc Khê, hai đại nam nhân đã đói đến bụng kêu vang.
Bọn họ đều là nam tử trưởng thành đang tuổi huyết khí phương cương, chỉ một bát cháo buổi sáng sớm làm sao đủ no.
"Thế tử, hay là, ta đi tìm Lạc cô nương một chút?" Phong Thập Thất nói, liền muốn xuống giường.
Không trách hắn cẩn thận dè dặt như vậy, thật sự là sắc mặt thế tử bây giờ không tốt lắm.
Mặc dù, Lạc cô nương bỏ lại hai bệnh nhân bọn họ không biết đi đâu, nhưng Phong Thập Thất thật sự rất muốn nói với thế tử nhà hắn một câu.
Người ta là ân nhân cứu mạng, không phải hạ nhân của Chiến Vương phủ bọn hắn.
"Nằm xuống." Nam Cung Mạch nửa ngồi dựa vào tường, lạnh lùng liếc Phong Thập Thất một cái.
Cái cô thôn cô kia đã nói rồi, không cho phép lại sai bảo Phong Thập Thất tới lui.
Nếu tên gia hỏa Phong Thập Thất này lại phát sốt, hắn không chỉ phải chăm sóc hắn như hôm qua, còn phải chịu cái nhìn xem thường của thôn cô kia.
Hắn cũng không muốn như vậy, lớn từng này rồi, hắn chưa bao giờ chăm sóc ai như thế này.
Nào là lau tay, nào là lau người, nếu không phải... hắn mới không làm vậy.
"Kẹt kẹt!"
Cửa hàng rào bên ngoài nhà cỏ bị đẩy ra, Phong Thập Thất lập tức nhìn qua cửa sổ.
"Thế tử điện hạ, Lạc cô nương về rồi." Phong Thập Thất vui vẻ nói.
Lần này thế tử của bọn họ chắc sẽ không còn trưng ra bộ mặt khó chịu nữa đâu.
"Thấy rồi." Nam Cung Mạch nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài trước khi Phong Thập Thất nhìn về phía hắn.
Hắn mới không thừa nhận, hắn vẫn luôn chờ thôn cô này trở về, là vì lo lắng nàng có thể sẽ đụng phải đám người hôm qua.
Hiển nhiên, Nam Cung Mạch hoàn toàn không biết gì về chuyện Lạc Khê xóa đi vết tích, đương nhiên, hắn cũng sẽ không nghĩ tới.
Một thôn cô mà tâm tư lại kín đáo như vậy.
"Đều tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?" Lạc Khê đương nhiên không biết những chuyện xảy ra trong phòng, lúc này nàng vừa hỏi vừa vươn tay ra sờ trán Nam Cung Mạch.
Nhìn động tác tự nhiên và thành thục như vậy của Lạc Khê, cùng với vẻ mặt không hề né tránh chút nào của thế tử bọn họ, mắt Phong Thập Thất trợn tròn.
Phong Thập Thất vô thức cảm thấy, lúc hắn hôn mê, có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết.
Phải biết, thế tử của bọn họ từ sau sự kiện kia, xưa nay không hề để nữ nhân nào đến gần.
Chứ đừng nói là bị người chạm vào như thế này, hắn vậy mà lại không tránh?
Phong Thập Thất trừng mắt nhìn, có phải cách hắn mở mắt có gì đó không đúng không?
Kết quả xác thực là, mặc kệ hắn mở mắt lại mấy lần, hai người trước mắt vẫn duy trì tư thế trước đó.
Lạc Khê cẩn thận cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Nam Cung Mạch, tay kia lại sờ lên trán mình.
Giây lát, nàng gật đầu nói:
"Không tệ, cơn sốt đã lui đi nhiều rồi." Lạc Khê thu tay mình về.
Đột nhiên, nàng lại nhìn về phía Phong Thập Thất đang nằm ở bên trong.
Lúc này nàng mới chú ý, hai người này không biết đã đổi vị trí lúc nào.
Xem ra Nam Cung Mạch đã nghe lọt lời nàng nói, Lạc Khê rất hài lòng.
Thế là, nàng lại đưa tay về phía Phong Thập Thất, nhưng, lúc tay lướt qua Nam Cung Mạch, lại bị hắn bất ngờ giữ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận