Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 179

“Đúng đúng, chúng ta đi ngay bây giờ, đi ngay bây giờ.” Tiểu Triệu thị thấy mẹ chồng bị dọa đến không nói nên lời, vội vàng mạnh dạn kéo bà đi.
Triệu Thị được Tiểu Triệu thị dìu về, về đến nhà mình mới cảm thấy như sống lại.
“Mẹ, sao rồi? Có phải nha đầu Lạc Khê muốn xây nhà không?” Lạc Thanh Vân đã sớm chờ trong sân. Vừa thấy người về, lập tức hỏi.
Lúc nãy khi Lạc Lý Thị đến báo tin, hắn cũng nghe thấy. Mẹ hắn nói muốn đi tìm Lạc Khê, Lạc Thanh Vân và cha hắn đều nhất trí cho rằng nên đi hỏi rõ ràng chuyện này. Vì vậy cũng mặc kệ để hai mẹ chồng nàng dâu họ đi.
“Ôi con của ta ơi, con phải làm chủ cho mẹ!” Triệu Thị vừa thấy đứa con trai út của mình thì như thấy được cứu tinh. Bà lập tức nhào tới, Tiểu Triệu thị thấy vậy đành buông tay, mặc cho Triệu Thị ôm lấy Lạc Thanh Vân.
“Mẹ, mẹ đừng vội, có chuyện gì từ từ nói.” Lạc Thanh Vân bị mẹ hắn bất ngờ lao tới ôm, bất giác nhíu mày. Trên người mẹ hắn có mùi gì thế này? Hình như có mùi khai nước tiểu?
“Khóc lóc gì ở ngoài đó, vào trong nhà mà nói.” Lạc Lão Đầu nghe thấy động tĩnh, đứng ở cửa hô vọng ra ngoài.
Bị ông quát một tiếng, tiếng khóc của Triệu Thị lập tức tạm ngừng, Lạc Thanh Vân nhân cơ hội đẩy mẹ hắn ra, dìu bà vào trong nhà. Vội vàng bảo bà ngồi xuống, còn mình thì lập tức tránh ra xa.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Không phải ngươi đi tìm nha đầu Lạc Khê sao?” Lạc Lão Đầu hỏi với vẻ hết sức chán ghét.
“Ông đừng nhắc nữa, đều tại con nha đầu chết tiệt kia, nó lại đem cái sân cũ nhà chúng ta bán đi rồi...” Triệu Thị vừa khóc vừa mắng kể lại sự việc một lần. Đương nhiên, trong đó không thiếu phần thêm mắm dặm muối.
Nghe xong lời của Triệu Thị, Lạc Thanh Vân và Lạc Lão Đầu hai cha con nhìn nhau, chuyện này có chút ngoài dự liệu của bọn họ.
“Nha đầu đó bán sân nhỏ cho ai?” Lạc Thanh Vân nghiêm mặt hỏi, nha đầu này thật đúng là cứng cánh rồi, loại chuyện này cũng dám giấu người bên nhà chính tự mình quyết định.
“Cái này, chúng ta về vội quá, chưa kịp hỏi lý chính, cũng không thấy con nha đầu chết tiệt Lạc Khê đâu cả!” Triệu Thị xua tay, hỏi gì cũng không biết.
“Cha, hay là cha đi tìm Lạc Khê hỏi thử xem? Người xây nhà trong thôn chúng ta này chắc chắn không phải gia đình bình thường, nói không chừng Lạc Khê bán cái sân đó được không ít bạc đâu.” Tiểu Triệu thị đứng một bên cẩn thận đề nghị.
“Ngươi quên cô nương kia nói gì rồi à? Đi qua đó gây sự là muốn bị giết người đó, có phải ngươi không chết tâm mà mong vợ chồng già chúng ta đi chịu chết không hả?” Triệu Thị lập tức nổi giận, chỉ vào mặt Tiểu Triệu thị mà mắng!
Còn Lạc Thanh Vân đứng một bên im lặng thì ánh mắt lóe lên, không biết đang suy tính điều gì.
“Mẹ, con nói là bảo cha đi tìm Lạc Khê, chứ không phải đi đến chỗ căn nhà kia. Chúng ta không chọc vào được người nhà đó, chẳng lẽ không thể tìm Lạc Khê nói chuyện sao?”
“Con cũng là vì muốn tốt cho Lạc gia chúng ta, sao mẹ lại có thể nghĩ con như vậy chứ.” Tiểu Triệu thị lúng túng giải thích. Lời này của mẹ chồng nàng đúng là tru tâm, cái gì mà mong cha chồng đi chịu chết chứ?
Lạc Lão Đầu nghe lời con dâu cả nói, nhất thời không lên tiếng.
“Cha, con thấy chị dâu nói có lý. Vị cô nương kia hung dữ với mẹ như vậy chẳng qua là không muốn chúng ta bước vào địa bàn của nàng thôi. Cha có thể tìm Lạc Khê ở nơi khác trong thôn để nói chuyện.” Lạc Thanh Vân đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Triệu thị nghe thấy chú út cũng nói giúp mình, lập tức nhìn về phía Lạc Lão Đầu.
“Chuyện này để ta nghĩ lại đã, các con về đi!” Lạc Lão Đầu hút một hơi thuốc, thản nhiên nói.
Ông đã lên tiếng, Tiểu Triệu thị và Lạc Thanh Vân đều lui ra ngoài.
“Ông già, ông thật sự muốn đi tìm nha đầu Lạc Khê à?” Triệu Thị lo lắng hỏi.
“Sao nào, ta là gia gia của nó, còn không thể tìm nó sao?” Lạc Lão Đầu gõ tẩu thuốc xuống bàn, đứng dậy đi về phòng ngủ.
Thế là, lúc Lạc Khê và Lạc Tuyết tan học trở về, liền bắt gặp Lạc Lão Đầu đang chắp tay sau lưng đứng đợi ở cổng thôn.
“A Khê, hình như là gia gia ngươi.” Lạc Tuyết lặng lẽ kéo áo Lạc Khê, nói nhỏ.
“Tự tin lên, bỏ chữ ‘hình như’ đi.” Lạc Khê cười híp mắt đáp lại.
“Có phải ông ấy đến tìm ngươi gây sự không?” Lạc Tuyết lại thấp thỏm hỏi.
“Tự tin lên, bỏ hai chữ ‘Có phải’ đi.” Lạc Khê liếc nhìn lão già cách đó không xa, cười lạnh nói. Còn tưởng lão già này có thể bình tĩnh được bao lâu, cuối cùng vẫn tìm đến nàng.
“Khê nha đầu, ngươi làm ta đợi lâu lắm đấy!” Đi tới gần, Lạc Lão Đầu lên tiếng trước. Ông ta trưng ra bộ mặt đưa đám, cứ như thể Lạc Khê thiếu ông ta mấy chục lượng bạc vậy.
Chẳng phải sao? Chỗ ở hiện tại của Lạc Khê dù có nát đến đâu thì cũng là sân nhà của ông ta, sao Lạc Khê có thể không được ông ta đồng ý mà đã bán đi chứ?
“Nghe ông nói kìa, ta có bảo ông đợi đâu.” Lạc Khê thấy Lạc Lão Đầu bộ dạng hùng hổ hỏi tội này, đến một tiếng ‘gia gia’ cũng không thèm gọi.
“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã bán cái sân dưới chân núi rồi không?” Lạc Lão Đầu cũng không đôi co với Lạc Khê, hỏi thẳng.
“Ừ, bán rồi!” Lạc Khê gật đầu, thẳng thắn thừa nhận. (Tự mình bán cho mình, cũng coi như là bán đi!)
“Đứa cháu bất hiếu này, sao ngươi có thể phá hoại giẫm đạp tổ tông cơ nghiệp như vậy? Quỳ xuống cho ta!” Lạc Lão Đầu lập tức ra đòn phủ đầu, chỉ tay vào Lạc Khê mắng.
“Chậc chậc, ta lại không biết cái chỗ rách nát đó lại là tổ tông cơ nghiệp đấy. Lúc trước các người ném ta đến đó sao không thấy đau lòng cái sân đó chút nào.”
“Dù sao, nếu ta chết ở trong cái ‘tổ tông cơ nghiệp’ đó thì cũng không hay ho gì đâu nhỉ!” Lạc Khê cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói. Lúc trước khi nàng bị ném qua đó, thiếu chút nữa là toi mạng rồi. Nói đúng ra, nguyên chủ thật sự đã chết.
“Ngươi không phải vẫn sống tốt đó sao, đừng có nói nhảm với ta nữa, bạc bán sân đâu?”
“Ngươi giao bạc ra đây, ta sẽ không so đo chuyện này với ngươi nữa.” Lạc Lão Đầu nói với Lạc Khê bằng thái độ như thể ông ta đang khoan dung lắm. Ông ta đã suy nghĩ rất lâu ở nhà, lần trước thái độ của ông ta tốt như vậy mà Lạc Khê cũng không thèm để ý, lần này chi bằng cứng rắn một chút, dù sao cái sân đó cũng là do ông ta xây lúc còn trẻ. Ông ta đòi số tiền này, đi đến đâu cũng đều có lý cả. Huống hồ, con trai út của ông ta đang ở nhà, nếu Lạc Khê không nghe theo, liền bảo con trai út đưa Lạc Khê đến quan phủ.
“Ta đã nói mà, sao ông lại tốt bụng ra đây đón ta thế này, hóa ra là muốn bạc. Sao nào, số bạc hiếu kính mà ta nhờ Thúc Lý Chính đưa cho các người vẫn chưa nhận được à?” Lạc Khê buồn cười nói. Người nhà Lão Lạc này đúng là ‘vô sự không lên Tam Bảo Điện’, trong mắt chỉ thấy có tiền mà thôi.
Lúc này Lạc Khê còn chưa biết, lý do Lạc Lão Đầu đích thân ra mặt chặn nàng ở đây là vì Triệu Thị đã sớm đến nhà nàng gây sự một trận rồi.
“Đây là hai chuyện khác nhau, ngươi đừng có nói bậy bạ với ta, mau giao bạc bán sân ra đây.” Ánh mắt Lạc Lão Đầu lóe lên. Lúc trước khi lý chính đến đưa bạc, ông ta còn thắc mắc, sao Lạc Khê lại có thể lấy ra hai lượng bạc nhanh như vậy. Xem ra, nó đã bán cái sân đó từ sớm rồi, lại còn bán được không ít tiền. Nếu không thì sao có thể không chớp mắt lấy ra hai lượng bạc như thế chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận