Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 552

Mặc dù Tô Nghiên là bằng hữu của mình, nhưng Lạc Khê có nguyên tắc riêng. Vì chữa chân cho Tô Quốc công, nàng đã bỏ ra gần mười ngày để nghiên cứu kỹ lưỡng các tình huống có thể phát sinh trong ca giải phẫu. Dù sao thì tổn thương cũng là kinh mạch, trong tình huống không có các dụng cụ phẫu thuật tiên tiến, Lạc Khê cũng không thể đánh cược trăm phần trăm.
Cho nên, Lạc Khê nói rõ mọi chuyện với Tô Nghiên, hy vọng nàng có thể hiểu cho mình!
“Vậy... có thể có hậu quả như thế nào?” Tô Nghiên run giọng hỏi.
“Trước đó ta cũng đã nói, nhẹ thì chân của Tô Quốc công sẽ bị đi cà nhắc, nhưng có 1% khả năng, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!”
Nghĩ đến vết thương ở eo của Tô Quốc công, Lạc Khê quyết định nói thẳng. Mặc dù nàng khá chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng những gì cần nói, nàng nhất định phải nói! Tỷ lệ nhỏ không có nghĩa là không có, vạn nhất ca giải phẫu thật sự xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bệnh nhân và người nhà có sự chuẩn bị tâm lý trước cũng dễ tiếp nhận hậu quả hơn.
“Không bao giờ tỉnh lại nữa? Sao có thể như vậy được?” Tô Nghiên chỉ cần tưởng tượng đến khả năng đó, nàng liền hoảng hốt đến không thở nổi. Nàng mồ côi mẹ từ nhỏ, được phụ thân một tay nuôi lớn, tổ mẫu lại là người như vậy, có thể nói, người thân cận nhất của Tô Nghiên chỉ có cha nàng Tô Quốc công. Nàng căn bản không có cách nào chấp nhận khả năng cha mình không tỉnh lại được.
“Lạc cô nương, ta trị!” Tô Hằng nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, ngữ khí vô cùng kiên định. Người khỏe mạnh không thể nào trải nghiệm được nỗi đau bệnh tật của hắn. Mặc dù, hắn rất muốn sống để nhìn thấy con gái xuất giá, sinh con đẻ cái! Nhưng hắn càng không muốn cứ nằm liệt trên giường cả đời trong sự uất ức như thế này.
Hơn nữa, qua khoảng thời gian điều trị này, hắn rõ ràng cảm nhận được y thuật của Lạc Khê cao minh hơn rất nhiều so với các thái y trong Thái Y Viện. Ít nhất, trên đùi hắn đã có một chút tri giác, cơn đau nhức trên người cũng giảm đi rất nhiều! Hơn nữa, biết mình có hy vọng đứng dậy, cả người Tô Hằng đều phấn chấn lên không ít.
Đã đi được 99 bước, Tô Hằng tuyệt đối không từ bỏ bước cuối cùng này. Dù sao bây giờ Tân Hoàng đăng cơ, chính mình bỏ gian tà theo chính nghĩa cũng coi như có chút công tích, con gái lại thân thiết với thái tử phi tương lai, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt nạt. Cho dù thật sự không tỉnh lại, nếu đó là thiên mệnh, Tô Hằng cũng chấp nhận.
“Nghiên Nhi, chúng ta phải tin tưởng Lạc cô nương, coi như cha thật sự......vậy thì đây chính là số mệnh của chúng ta.”
“Lạc cô nương có thể ra ngoài một lát được không, ta có mấy lời muốn nói với Nghiên Nhi.” Tô Hằng nói, an ủi con gái một câu, rồi lại thỉnh cầu với Lạc Khê.
“Không vấn đề gì, vậy ta cùng sư huynh bọn hắn đến phòng giải phẫu chuẩn bị trước!” Lâm Sơ Cửu gật gật đầu, dẫn người đi ra ngoài hết.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai cha con Tô Hằng!
“Nghiên Nhi, Lạc cô nương là người tốt, cha tin rằng, chỉ cần ngươi thật lòng kết giao bằng hữu với nàng, sau này nàng sẽ che chở cho ngươi!”
“Nếu cha thật sự xảy ra chuyện, bên tổ mẫu của ngươi chỉ đành phiền ngươi vậy.”
“Ngươi cũng không cần phải chịu đựng bà ấy, chỉ cần thường xuyên hỏi thăm một chút, đừng để hạ nhân hà khắc, kìm kẹp, để bà sống thọ và chết tự nhiên xem như là cái hiếu cuối cùng của ta, một người làm con.”
Tô Hằng nắm chặt tay con gái, bắt đầu nói đến hậu sự!
“Cha, ngài đừng nói những lời này, ngài sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Tô Nghiên nghe cha mình dặn dò hậu sự, cũng không kìm được nữa mà khóc nấc lên.
“Cha biết, nhưng những lời này cha không nói không thể an tâm được.”
“Chuyện của tổ mẫu ngươi đều là việc nhỏ, nếu ngươi không muốn quan tâm bà ấy thì cứ mặc kệ, chuyện của chính ngươi mới quan trọng hơn.”
“Lúc Thế tử vào kinh, ta và mấy vị tướng lĩnh trong quân đều đã tạo dựng quan hệ, trong đó có con trai trưởng của một vị tướng quân vẫn chưa thành hôn, nhưng đã rất có uy tín trong quân......”
Tô Hằng biết hắn nói những lời này sẽ khiến con gái đau lòng, nhưng nếu hắn không nói, hắn không thể nào an tâm!
Hai cha con không biết đã trò chuyện bao lâu, Lạc Khê đã kiểm tra xong tất cả dụng cụ, cũng sắp xếp lại phòng giải phẫu mà Tô Nghiên đã chuẩn bị theo lời nàng căn dặn. Phòng giải phẫu này nhất định phải chọn ở nơi có ánh sáng tốt, nếu không sẽ hại mắt!
“Sư huynh, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Sau khi mọi thứ sẵn sàng, Lạc Khê mới bắt đầu cùng Đông Thanh trao đổi lại toàn bộ quy trình giải phẫu. Mặc dù hai người đã thực hành rất nhiều lần, nhưng quy trình này là bắt buộc phải có. Nhất là, Đông Thanh rõ ràng có chút không tập trung vì biết chuyện Lạc Tuyết bị bắt nạt hôm qua!
“Lạc Khê sư muội, ta đã chuẩn bị xong!” Nói đến chuyện chính, Đông Thanh lập tức trở nên nghiêm túc. Sư muội đã nói với hắn, Tô Quốc công là đại anh hùng đã cứu rất nhiều bá tánh, ca giải phẫu lần này của bọn hắn chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
“Tốt, chúng ta bây giờ rà soát lại quy trình giải phẫu lần cuối!” Lạc Khê gật gật đầu, cũng hết sức nghiêm túc!
Ngay khi hai người vừa rà soát quy trình giải phẫu chưa được bao lâu, Tô Quốc công đã được Tô Nghiên dùng xe lăn đẩy tới. Biết chân Tô Quốc công không tiện, Tân Hoàng đã cho người thúc giục làm nhanh xe lăn ngay trong đêm và đưa đến Hộ Quốc công phủ.
Tiến vào phòng giải phẫu, hộ vệ liền giúp đưa Tô Hằng lên giường phẫu thuật!
Làm xong tất cả những việc này, Lạc Khê liền yêu cầu mọi người, bao gồm cả Tô Nghiên, ra ngoài hết. Trong phòng giải phẫu, chỉ còn lại bệnh nhân Tô Quốc công, cùng ba sư huynh muội Lạc Khê!
“Tô Quốc công, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng để làm giải phẫu chưa?” Lạc Khê đổi sang vẻ mặt chuyên nghiệp của bác sĩ kiếp trước, lấy ra thuốc tê.
“Ta chuẩn bị xong rồi!” Tô Quốc công cũng hết sức nghiêm túc, sau ngày hôm nay, hắn chết hay có thể đứng dậy lần nữa. Tất cả sẽ có câu trả lời!
“Tô Quốc công, ngài uống cái này vào, đây là thuốc mê, sau khi uống ngài sẽ mất đi tri giác một khoảng thời gian, khi đó chúng ta phẫu thuật cho ngài, ngài sẽ không cảm thấy đau đớn!” Lạc Khê giải thích đơn giản về thứ trong tay mình.
Nghe Lạc Khê nói vậy, mặc dù Tô Hằng cảm thấy mình không sợ bị đụng dao kéo trên người, không sợ đau. Nhưng hắn cảm thấy thứ Lạc Khê cho hắn uống chắc chắn có sự cân nhắc của nàng, thế là không hề nghĩ ngợi liền nhận lấy uống!
Chưa đầy một lát, Tô Hằng liền mơ màng nhắm mắt lại, đã mất đi tri giác.
Lạc Khê dùng phương pháp của mình kiểm tra tình trạng thuốc tê của Tô Hằng đã có tác dụng hay chưa, sau đó nghiêm túc nói.
“Giải phẫu bắt đầu!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Đông Thanh và Lạc Tuyết trăm miệng một lời đáp một câu, tinh thần đều căng thẳng tột độ!
Sau đó, trong phòng giải phẫu chỉ còn lại có tiếng Lạc Khê ra chỉ thị cùng tiếng Lạc Tuyết và Đông Thanh đáp lời, không nghe thấy âm thanh nào khác.
Tô Nghiên sau khi đưa cha mình vào phòng giải phẫu vẫn luôn đợi ở cửa, ban đầu nàng còn có thể ngồi yên, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng càng ngày càng lo lắng. Nàng bắt đầu không ngừng đi tới đi lui ở cửa, thỉnh thoảng lại áp tai vào khe cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong. Cũng may, thỉnh thoảng bên trong vẫn vọng ra giọng nói bình tĩnh, tỉnh táo của Lạc Khê, lúc này Tô Nghiên mới hơi yên tâm một chút.
Ca giải phẫu này vì thiếu thốn thiết bị nên kéo dài đặc biệt lâu. Từ buổi sáng kéo dài mãi đến xế chiều, người bên trong không hề nói một lời nào với người bên ngoài, càng đừng nói đến chuyện ra ngoài ăn cơm. Mặc dù hạ nhân đều bưng thức ăn đến trước mặt Tô Nghiên, nàng đương nhiên cũng ăn không ngon. Cha mình còn chưa biết sống chết ra sao, làm sao có tâm trạng ăn cơm được.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, ròng rã ba canh giờ rưỡi, cuối cùng Lạc Khê cũng mệt mỏi mở cửa đi ra.
“A Khê, cha ta thế nào rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận