Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 346

Mà cái gọi là cứu, chẳng qua là xe ngựa của viên ngoại bị hỏng giữa đường, xa phu cùng viên ngoại đều bị té bị thương, thôn dân vì tiền thưởng mà giúp đưa đến y quán mà thôi.
Đám thám tử im lặng không nói nên lời, bọn hắn ngược lại đã quên, trong mắt những người nhà quê này, viên ngoại lang cũng là quý nhân ghê gớm. Dù sao, người ta lưng đeo bạc triệu, so với đám người nhà quê nông thôn không có lương tâm kia thì không biết cao quý hơn bao nhiêu!
Cứ như thế, đủ loại tin tức tương tự không ngừng truyền đến tai mấy gã thám tử. Bọn hắn hết lần này đến lần khác mang hy vọng mà đi, lại thất vọng trở về, đến nỗi về sau mấy người vừa nghe tin tức quý nhân nào đó được cứu, vậy mà chẳng còn chút hứng thú nào.
Mạn Tư ung dung ăn một bữa cơm, thay bộ quần áo, lúc này mới đi điều tra. Sau đó, quả nhiên là tin giả, chẳng có chút quan hệ nào với vị Nam Cung thế tử kia cả.
Đám thám tử gần đến năm mới chạy muốn gãy chân, còn Lạc Khê lại thoải mái dễ chịu ở nhà đón năm mới. Nàng cho mình nghỉ vài ngày, mỗi ngày đều ngủ đến mặt trời lên cao, sau đó ăn uống những món ngon vật lạ tốn đến 18 lạng bạc. Thuận tiện vào mùng một đầu năm phát tiền thưởng cho bọn hạ nhân trong phủ, sau đó đến nhà tộc trưởng và Lý Chính chúc Tết.
Một năm cứ thế trôi qua, Lạc Khê lại thêm một tuổi, xuân xanh mười bốn, đã đến tuổi cập kê.
Về phần nhà Lão Lạc, bọn hắn cứ thành thật sống cuộc sống của mình, Lạc Khê cũng xem như bọn hắn không tồn tại. Càng không có khả năng đến nhà Lão Lạc chúc Tết làm gì.
Mùng sáu tháng giêng, lớp học nhỏ của Lạc Khê lại tiếp tục mở cửa. Mà Bách Thảo Đường trên trấn vẫn chưa khai trương, nhà Đông Chưởng Quỹ còn đang đi thăm hỏi bà con bốn phương, tự nhiên không có thời gian dạy bảo Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết bây giờ ở nhà tộc trưởng cũng coi như có chút thể diện, nhà các thúc bá có việc gì cũng kéo nàng qua phụ giúp. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do tộc trưởng ở trên trấn áp, không cho phép hai người con trai và con dâu làm chậm trễ việc học y của Lạc Tuyết. Cho nên, hai tỷ đệ Lạc Tuyết ban ngày đều ở lỳ nhà Lạc Khê, lịch học của Lạc Tử Hoài cũng từ buổi chiều chuyển thành buổi sáng. Buổi sáng lên lớp, buổi chiều ôn tập, vừa vặn hợp lý.
Buổi chiều Lạc Khê để tiểu đồ đệ tự mình ôn tập luyện chữ, lại dẫn mấy nha đầu học nhận mặt chữ cho vững, lúc rảnh rỗi còn phải chỉ điểm thêm cho Lạc Tuyết. Căn bản là bận bịu chân không chạm đất.
Cũng may, qua rằm tháng giêng, Bách Thảo Đường khai trương, Lạc Tuyết tiếp tục đi học, Lạc Khê đem việc dạy chữ cho mấy tỳ nữ đã học vững giao lại cho tiểu đồ đệ, còn mình thì chạy tới Trang tử.
Không phải Lạc Khê cố ý giày vò Lạc Tử Hoài, mà là đứa nhỏ này quá căng thẳng, biết Lạc Khê muốn hắn năm nay tham gia khoa khảo, nên thường xuyên trời chưa sáng đã dậy, nửa đêm mới ngủ. Cứ học như vậy sao được? Cho nên, Lạc Khê mới tìm cho hắn chút việc khác để làm, phân tán bớt sự chú ý. Dù sao, nội dung thi tú tài Lạc Khê đều đã dạy xong, còn sợ một kỳ đồng sinh khảo thí nho nhỏ vào tháng hai hay sao? Lạc Tử Hoài thông minh như vậy, nếu thi đồng sinh mà còn không qua, thật đúng là có lỗi với nửa năm nay Lạc Khê đã một kèm một dạy bảo. Phải biết, một thiên tài được một lão sư bình thường dạy bảo, tiến bộ cũng là mắt thường có thể thấy. Huống chi là một thiên tài, được một thiên tài khác dạy bảo, dù sao kỳ đồng sinh khảo thí nho nhỏ, Lạc Khê căn bản không để vào mắt.
Cuối tháng giêng, tuyết đã tan, một số nông gia chăm chỉ đã bắt đầu chăm sóc ruộng đồng. Lạc Khê đi trên đồng ruộng, phát hiện cả tá điền lẫn hạ nhân mua về trên Trang tử của mình, đều vô cùng nhiệt tình!
"Hồ Trang Đầu, Lý Quản Sự, các ngươi quản người không tệ!" Lạc Khê khẽ gật đầu, nói với hai người đàn ông trung niên đi theo phía sau.
Hai người này, Hồ Trang Đầu lúc trước làm rất tốt việc sáp nhập hai Trang tử, Lạc Khê liền giữ người lại. Bất quá, chỉ ký khế ước một năm, nếu hắn làm không tốt, Lạc Khê tùy thời đuổi người đi. Đương nhiên, trên khế ước kia cũng bao gồm điều khoản giữ bí mật. Hồ Trang Đầu thật vất vả mới leo lên được chức vị trang đầu, đông gia mới lại là người hào phóng, hắn có điên mới hai lòng. Chẳng phải thế mà đã đốc thúc đám tá điền trong tay răm rắp, thành thành thật thật đó sao?
Về phần Lý Quản Sự, là Lạc Khê nghe lời Thanh Đào nói, cất nhắc từ trong số hạ nhân mua về. Tuy là một hộ nông dân, nhưng lúc trẻ cũng từng ra ngoài buôn bán, thấy qua việc đời, chỉ là bị người nhà liên lụy, đến nỗi phải bán mình. Lạc Khê chịu trọng dụng đề bạt hắn, hắn tự nhiên là hết lòng làm việc. Hôm nay Lạc Khê chưa tới, Lý Quản Sự đang cùng người nhà làm việc trên mảnh ruộng được chia của nhà mình.
Chế độ Lạc Khê đặt ra sau khi tiếp nhận Điền Trang hoàn toàn không giống với Trang tử trước kia. Lúc trước, người nhà tá điền có thể dựa vào một người nuôi cả nhà, bây giờ thì không được nữa. Bởi vì trên Trang tử của Lạc Khê, không nuôi phế vật. Chỉ cần ở trên Trang tử của nàng, đến tuổi là nhất định phải xuống đồng làm việc. Mỗi người mỗi ngày đều có nhiệm vụ tương ứng, nếu hoàn thành mỗi ngày, không chỉ có thể nhận tiền tháng. Còn có thể xem công lao cao thấp để lĩnh thưởng, nếu mỗi ngày đều không hoàn thành, tự nhiên có thưởng có phạt, trực tiếp khấu trừ tiền công chưa làm xong vào tiền tháng. Có chế độ như vậy, người trên Trang tử làm sao không tranh nhau xuống đồng? Lúc này mới qua rằm không bao lâu, toàn bộ Điền Trang gần như đã được xới lật một lần, chỉ chờ cày bừa kỹ lại đất, vun luống tốt là có thể gieo hạt.
"Đông gia cô nương quá khen rồi, đều là nhờ ngài thương cảm bọn tá điền, bọn hắn mới ra sức như vậy." Nghe Lạc Khê khen ngợi bọn hắn, Hồ Trang Đầu lập tức khéo léo nói.
"Chủ tử, chúng ta đều quen làm những việc này rồi, không dám nhận lời khen của ngài, vốn là chuyện thuộc bổn phận!" Lý Quản Sự gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói. Cũng là chủ tử chịu tin tưởng hắn, vậy mà giao cho hắn quản lý gần trăm miệng ăn này. Lý Quản Sự đã sớm thề trong lòng, nhất định phải làm tốt chuyện chủ tử giao phó. Có hắn việc gì cũng tự thân làm gương đi đầu, đám hạ nhân mua về hết sức thành thật và nhiệt tình.
Mà bên tá điền, đơn giản là nhờ niên lễ Lạc Khê cho người đưa tới trước đó mà bọn hắn nếm được lợi ích. Đông gia tặng niên lễ cho tá điền, đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có. Nếu bọn họ siêng năng làm việc, còn sợ vị đông gia mới hào phóng này không giữ lời hứa, ban thưởng cho bọn hắn sao? Bởi vậy, Hồ Trang Đầu đối mặt với lời khen của Lạc Khê, thật sự có chút ngại ngùng. Hắn quản người đúng là không tệ, nhưng công lao lớn nhất vẫn là Lạc Khê ra tay hào phóng!
Lạc Khê không ngờ, việc mình giống như kiếp trước, phát chút quà Tết cho công nhân viên trong công ty, lại có thể hiệu quả tốt đến vậy. Chủ yếu là, Lạc Khê mặc dù dùng hạ nhân, lại có Điền Trang, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với thân phận chủ nhân, người trên kẻ dưới. Kiếp trước Lạc Khê là thiên kim tiểu thư, tính tình tốt lại có giáo dưỡng. Chính là gặp phải tên ăn mày chặn đường ven đường, cũng sẽ lễ phép nói một câu xin nhường đường. Hoàn toàn không có cái tật xấu của người cổ đại hễ đắc thế là liền mắt chó nhìn người!
"Hồ Trang Đầu, ta thấy vùng núi kia đang để trống, ngươi dẫn tá điền bọn họ dọn dẹp sạch sẽ nó đi, ta muốn trồng vài thứ." Lạc Khê đi tuần Trang tử đến chân vùng núi trong điền trang, chỉ lên phía trên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận