Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 152

"Kẹt kẹt!" một tiếng.
Ngay lúc Lạc Khê đang nghĩ xem phải nói rõ với Nam Cung Mạch thế nào, cửa nhà cỏ đột nhiên mở ra.
Tô Hằng và Tô Nghiên lần lượt từ bên trong đi ra.
“Vi thần gặp qua thế tử điện hạ, đa tạ ngài chỉ đường, để ta tìm về được người thân.” Lần này Tô Hằng chào, so với trước đó càng thêm chân thành, cũng mang theo mười phần cảm kích.
Nếu không phải Nam Cung Mạch chỉ đường cho hắn, con gái nhà mình bị ân nhân cứu mạng của nàng dịch dung thành cái dạng này.
Những thủ hạ kia của hắn khẳng định là nhận không ra người, chỉ sợ đến lúc đó hắn liền bỏ lỡ mất.
Vậy cũng không biết phải bao lâu nữa mới có thể gặp lại con gái của hắn.
“Thần nữ xin thỉnh an thế tử điện hạ, tạ ơn Thế tử đã báo cho... cô phụ ta, để ta được gặp lại người.” Tô Nghiên cũng uyển chuyển cúi chào, nói năng mười phần lễ phép.
Vừa rồi bọn họ ở bên trong đã nghe thấy Nam Cung Mạch đến bên ngoài, Tô Hằng đã dặn dò Tô Nghiên.
Nói rằng hắn nói với Nam Cung Mạch là tìm cháu gái bị lạc, bảo nàng đừng nói lỡ miệng.
Mặc dù, Tô Hằng mơ hồ cảm thấy Nam Cung Mạch có khả năng đã biết người bị mất là con gái của chính hắn.
Thế nhưng, chỉ cần Nam Cung Mạch không vạch trần, bọn họ liền vẫn có thể diễn tiếp màn kịch này.
Tô Hằng tuyệt đối không cho phép thanh danh con gái của hắn bị hủy hoại.
Trước kia hắn còn nghĩ xem phải che giấu chuyện này thế nào, hiện tại hắn biết con gái vẫn còn là thân trong sạch.
Chuyện này liền trở nên cực kỳ dễ giải quyết.
Khoảng thời gian Tô Nghiên không ở kinh đô này, cứ nói là nàng đến trang tử dưỡng bệnh, hoặc là đi du ngoạn.
Tóm lại, gia đình như bọn họ có cả ngàn vạn lý do, cũng có năng lực như vậy để bịt miệng những người biết chuyện này.
Đương nhiên, Tô Hằng cảm thấy, vấn đề lớn nhất vẫn nằm ở Nam Cung Mạch và vị ân nhân cứu mạng này của con gái.
Nam Cung Mạch thì không cần phải nói, hắn khẳng định là không động vào được.
Ân nhân của con gái cũng không tiện 'lấy oán trả ơn', nhưng hắn vừa mới biết được, con gái đã sớm cho ân nhân biết thân phận.
Cái cảnh mình vào cửa lúc nãy, cũng đã sớm làm lộ thân phận của con gái.
Hơn nữa nhìn tình hình bây giờ, Nam Cung Mạch cũng đang che chở Lạc Khê.
Tô Hằng cũng chỉ có thể gửi hy vọng, Lạc Khê có thể kín miệng một chút, đừng đem chuyện này nói ra ngoài.
“Tiện tay mà thôi, không cần cảm tạ, miễn lễ đi.” Nam Cung Mạch nhàn nhạt gật đầu, bảo bọn họ miễn lễ.
Lạc Khê ở một bên nghe mà buồn bực, sao Tô Nghiên lại gọi cha nàng là cô phụ?
Nghĩ vậy, nàng lại liếc nhìn Nam Cung Mạch và hai người đi theo.
Chẳng lẽ, vị Tô Quốc công này đã lấy cớ tìm cháu gái để nói với Nam Cung Mạch và bọn họ sao?
Vừa nghĩ như thế, Lạc Khê thật sự là bó tay rồi.
Tô Quốc công làm việc này thật không quang minh chính đại chút nào, cháu gái của hắn, không phải là cô nương nhà mẹ đẻ của phu nhân hắn sao? Hoặc là con gái của nhà tỷ tỷ hoặc muội muội của chính hắn?
Thanh danh con gái nhà mình thì không thể hỏng, còn thanh danh con gái nhà khác thì xấu cũng được sao?
Chậc chậc, không thể không nói, hành động này quả thực là có chút ích kỷ.
Nhưng mà, người ta sốt ruột vì con gái yêu, lại thêm Nam Cung Mạch cũng không phải kiểu người thích ngồi lê đôi mách, đem chuyện đi nói lung tung khắp nơi.
Lời nói dối này của Tô Quốc công cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Chỉ là ủy khuất cho Tô Nghiên, một cô nương thẳng thắn phóng khoáng, bây giờ lại phải diễn kịch, đến cha ruột cũng phải gọi là cô phụ.
Lạc Khê trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, đối với việc Tô Nghiên gọi Tô Quốc công là cô phụ, không có chút ý kiến nào.
“Lạc Khê cô nương, đa tạ ngươi đã cứu cô nương nhà ta, đây là một chút lễ mọn, ngươi cầm trước đi.”
“Ngày mai, sẽ còn có hậu lễ đưa tới, chỉ hy vọng ngươi có thể giữ bí mật chuyện này.” Tô Hằng cảm ơn Nam Cung Mạch xong, lại quay sang nói lời cảm tạ với Lạc Khê.
Đồng thời, hắn từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, mỗi tờ đều có mệnh giá một trăm lượng, tổng cộng có mười tờ.
“Ta vốn chỉ thuận tay cứu A Nghiên, hai ngày nay A Nghiên còn giúp ta không ít việc nữa là, ngân phiếu này không cần đâu, ngài mau thu lại đi.” Lạc Khê vội vàng né tránh, không nhận xấp ngân phiếu kia.
Thế nhưng miệng nàng nói vậy, mắt lại không kìm được mà liếc về phía xấp ngân phiếu kia.
Nam Cung Mạch trông thấy bộ dạng này của nàng không khỏi có chút buồn cười, hắn rõ ràng cũng đã cho nàng không ít ngân phiếu, tiểu thôn cô này sao vẫn tham tiền như vậy?
“A Khê, đây là... cô phụ ta thay ta đưa Tạ Lễ cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi.” Tô Nghiên không nói hai lời, lấy ngân phiếu từ tay cha nàng, liền nhét vào trong ngực Lạc Khê.
Động tác vừa nhanh vừa thô bạo, Lạc Khê trợn tròn đôi mắt to nhìn Tô Nghiên, gần như bị phen thao tác này của nàng làm cho ngây người.
“A Khê, ta sắp phải theo cô phụ về nhà rồi, áo bông ta mới làm xong cho ngươi một chiếc.”
“Ngươi cầm lấy số ngân phiếu này, nếu không muốn tự may quần áo thì cứ ra hiệu may mua đồ may sẵn mà mặc trước, đừng tiếc tiền.”
“Chờ ta về đến nhà, sẽ cho người mang một rương quần áo mùa đông tới cho ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ không thiếu quần áo mặc nữa.” Tô Nghiên lại mặc kệ Lạc Khê đang ngơ ngác, có chút buồn bã nói lời tạm biệt với nàng.
Mấy ngày nay ở nhà Lạc Khê, nhà cửa tuy đơn sơ, ăn uống cũng không tốt.
Nhưng Tô Nghiên lại cảm thấy đây là khoảng thời gian thoải mái nhất mà nàng từng trải qua từ lúc lớn đến giờ.
Nàng muốn cười thì cứ cười lớn tiếng, đi đứng nói năng đều không cần chú ý xem cử chỉ có phù hợp với lễ nghi của đại gia khuê tú hay không.
Cùng Lạc Khê và Lạc Tuyết làm việc nhà, nấu cơm cũng là lúc nàng vui vẻ nhất.
Mặc quần áo vô cùng đơn giản, làm bếp núc rất thuận tiện.
Không giống như lúc trước khi nàng mặc áo gấm, các tỳ nữ sợ nàng làm bẩn quần áo sẽ không vui, nên không cho nàng lại gần bếp lò.
Trong phủ còn có tổ mẫu, nàng chỉ cần phạm chút sai lầm nhỏ là liền bị gọi đến nghe dạy bảo.
Suốt ngày nói mẫu thân nàng dẫu sao cũng là con gái nhà thư hương thế gia, sao lại dạy dỗ ra một cô nương không biết lễ nghi cấp bậc như nàng.
Rõ ràng lễ nghi quy củ của nàng không thể tốt hơn được nữa, thế nhưng tổ mẫu không thích mẫu thân nàng, nên liên đới cũng không thích nàng.
Không có chuyện gì cũng 'trứng gà khe hở bên trong chọn xương cốt', luôn luôn gây sự với nàng.
Ngược lại thì đối với người đường muội kia của nàng, Tô Yên Nhiên, lại thân thiết vô cùng.
Chỉ vì mẹ của Tô Yên Nhiên, tức thẩm thẩm của nàng, là cháu gái nhà mẹ đẻ của tổ mẫu.
Tổ mẫu lại thương tiểu nhi tử của bà, đối với nhị phòng thật sự là tốt không có giới hạn, nói bà không công bằng còn là nói nhẹ.
Tô Nghiên cảm thấy trong lòng tổ mẫu căn bản không có đại phòng các nàng.
“Vậy được rồi, ta nhận, nhưng mà chuyện gửi quần áo thì ngươi đừng phiền phức nữa, từ Kinh Đô đến đây chắc chắn không gần.”
“Làm vậy chẳng phải phiền phức lắm sao?” Lạc Khê kéo tay Tô Nghiên nói.
Bỗng nhiên thế này, Tô Nghiên sắp đi, Lạc Khê thật sự có chút không nỡ.
Mấy đêm nay đều là đại mỹ nhân này ôm nàng ngủ, nàng không hề lạnh, ngủ rất ngon.
Tô Nghiên vừa đi, mỹ nhân của nàng không còn, lò sưởi cũng mất, Lạc Khê cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng người ta tốt xấu gì cũng vừa mới tìm được về, nhà mình lại rách nát thế này, chắc chắn sẽ bị Tô Quốc công ghét bỏ.
Đương nhiên là sẽ không để cho cô con gái 'kim chi ngọc diệp' của hắn ở trong căn nhà rách nát như vậy nữa.
Nói thật ra, nếu có lựa chọn khác, Lạc Khê cũng không muốn ở trong căn nhà rách nát như vậy.
Cho nên nàng mới cố gắng kiếm tiền, muốn xây nhà đó!
Nhưng mà, hiện tại cũng không có cách nào khác, 'ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình', trước mắt cứ tạm bợ vậy đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận