Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 321

"..." Hai vị quân y, nghe Lạc Khê nói đạo lý rõ ràng như vậy, bọn hắn còn tưởng Lâm Sam đã hiểu cả rồi. Hóa ra nói nãy giờ, hắn cũng không biết gì!
"Còn ngẩn ra đó làm gì, mau lên hỗ trợ đi chứ?" Lâm Sam tự biết mình đuối lý, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
Mấy thương binh trong doanh trướng trải qua sự 'giày vò' kiểu này của Lạc Khê, rất nhanh liền khởi sắc hẳn lên.
Đến lúc Phong Thập Thất mang theo đồ vật và người mà Lạc Khê muốn trở về, hắn quả thực không dám nhận ra.
Đây là mấy cái doanh trướng mà hắn thấy qua hôm qua sao? Mức độ sạch sẽ này, sắp vượt qua cả doanh trướng của thế tử gia bọn hắn rồi.
"Lạc cô nương, vải vóc cô muốn cùng với tú nương đã mang đến cho cô rồi."
"Nhưng mà, tú nương khó tìm lắm, chỉ có hai người thôi!" Phong Thập Thất ngô nghê bàn giao với Lạc Khê.
Hai vị tú nương này vẫn là do hắn chạy khắp toàn bộ thị trấn nhỏ, trả giá cao mời về. Dù sao thì, phụ nữ bình thường nghe nói phải vào quân doanh làm việc, làm gì có lá gan nhận lời chứ. Hai người này cũng là vì nhà nghèo, vì tiền bạc nên mới tới.
Không biết có đủ cho Lạc cô nương dùng không, thực sự không được nữa, hắn chỉ có thể tìm mấy đại binh hán tử biết chút vá may để góp cho đủ số.
"Hai người thì hơi thiếu một chút, trước mắt cứ tạm vậy đi, cùng lắm thì tốn nhiều thời gian hơn một chút thôi." Lạc Khê nâng cằm, dù không hài lòng lắm, nhưng nhìn Phong Thập Thất trời lạnh thế này mà cũng bận đến vã cả mồ hôi trán. Liền biết hắn đã cố gắng hết sức, chỉ có thể tạm chấp nhận dùng trước đã.
Nói rồi, Lạc Khê lại gọi tất cả quân y cùng đám học đồ tới, bảo hai vị tú nương lấy số đo cho bọn hắn. Dự định làm áo khoác trắng cho bọn hắn mặc trước. À mà không phải, vải Phong Thập Thất mua về đều là màu vàng nhạt, phải gọi là áo dài màu be mới đúng.
Hai vị tú nương tiến vào quân doanh, nơi này khắp nơi đều là hán tử, chỉ thấy mỗi Lạc Khê là cô nương. Lạc Khê này dường như còn là người quản sự, đám đại binh hán tử này vậy mà đều nghe lời nàng. Hai vị tú nương tự nhiên cũng răm rắp nghe theo nàng như 'thiên lôi sai đâu đánh đó', bảo làm gì liền làm nấy.
"Lạc cô nương, sao lại đột nhiên may quần áo cho chúng ta vậy? Chúng ta đâu có thiếu y phục mặc!" Mấy vị quân y bị gọi tới không hiểu ra sao.
"Quần áo ta bảo các nàng ấy may khác với đồ các ngươi đang mặc, cái này cũng là để thuận tiện cho các ngươi khám bệnh mỗi ngày." Lạc Khê giải thích một câu. Sau đó phổ biến cho bọn hắn về công dụng của áo khoác trắng một lượt.
"Một khi bị bẩn, nhất định phải thay cái mới, cái mặc hôm qua, hôm nay tốt nhất đừng mặc lại."
"Nếu thực sự không kịp thay, thì cũng không được để quá ba ngày mà không giặt sạch khử trùng!" Lạc Khê nghiêm mặt nói, dáng vẻ như đang nói một chuyện rất quan trọng. Trên thực tế, việc này cũng xác thực rất quan trọng.
"Lạc cô nương, cái 'virus' này, rốt cuộc là thứ gì? Vì sao nó có thể khiến vết thương của người ta sinh mủ?" Lâm Sam thấy Lạc Khê lại nhắc đến từ 'virus' này, liền nắm chặt cơ hội hỏi ngay. Dù sao bây giờ cũng không có gì vội, nhân lúc Lạc Khê rảnh rỗi tranh thủ hỏi luôn.
"Virus này ấy à, nó giống như con giun trong bụng người vậy, chỉ là nó cực kỳ nhỏ, mắt thường chúng ta không thể nhìn thấy được."
"Nếu nó dính trên người, rồi không cẩn thận mang vào người có vết thương hở, virus sẽ ký sinh trên vết thương người đó, từng bước xâm chiếm phần thịt tươi máu mới trên vết thương, phá hủy khả năng chống cự của cơ thể..."
"Cuối cùng vết thương sẽ sinh mủ, thậm chí có những vết thương mưng mủ lâu ngày còn sinh giòi, đại khái là như vậy đó!" Lạc Khê tỉ mỉ cẩn thận phổ biến cho bọn hắn một chút về cái gọi là virus.
Dù sao thì, ở đây lại không có kính hiển vi, Lạc Khê không có cách nào cho bọn hắn thấy trực quan sự tồn tại của virus. Vậy nên chỉ có thể miêu tả kỹ càng một chút, đưa ra thêm vài ví dụ so sánh, cố gắng hết sức để những quân y này biết được sự lợi hại của virus. Để tránh việc mỗi lần xử lý xong bệnh nhân bị viêm nhiễm, vì tiết kiệm thời gian mà tay cũng không rửa, cũng không khử trùng, liền vội vàng tiếp nhận người kế tiếp. Thực tình không biết rằng, hiệu suất thì tăng lên đấy, nhưng chất lượng thì lại không có.
"Vậy nói như thế, hôm qua Lạc cô nương bảo chúng ta dùng rượu mạnh lau tay, là có thể giết chết những vi khuẩn kia sao?" Lâm Sam như có điều suy nghĩ nói. Hôm qua rất bận rộn, căn bản không kịp hỏi, chỉ có thể Lạc Khê bảo bọn hắn làm thế nào thì bọn hắn làm thế ấy thôi. Nhưng hắn nhớ kỹ, Lạc Khê đã lấy mấy cái bình sứ nhỏ từ trong hòm thuốc nhỏ của mình đưa cho bọn hắn. Bảo bọn hắn nhất định phải mỗi khi trị liệu xong một bệnh nhân, liền dùng cục bông thấm chất lỏng bên trong lau tay một lần. Lâm Sam ngửi mùi đó, giống như là rượu mạnh.
"Hôm qua đưa cho các ngươi chính là cồn do ta tự tinh luyện, so với rượu mạnh, độ cồn của nó còn phải cao hơn một chút."
"Thứ này đúng là có thể khử trùng, trong số dược phẩm ta mang tới lần này có một vò rượu tinh."
"Nhưng thứ này rất khó có được, các ngươi phải dùng tiết kiệm một chút, bởi vì tạm thời ta cũng chỉ có chừng này thôi." Lạc Khê gật gật đầu, khẳng định cách nói của Lâm Sam.
Cồn cũng là do nàng nghĩ cách tinh luyện ra, lúc đó đã tốn không ít bạc của nàng để mua rượu về. Cuối cùng cũng chỉ tinh luyện được một vò và mấy bình nhỏ cồn như vậy, hôm qua, cồn trong hòm thuốc của nàng gần như đã dùng hết. Đợi nàng trở về, còn phải tinh luyện thêm một ít nữa. Nếu không thì, nhìn tình hình trong quân doanh của Nam Cung Mạch thế này, một vò e là dùng chẳng được bao lâu. Nhưng cũng may là, lần sau, sẽ không cần nàng tự mình đến tặng dược phẩm nữa.
"Lạc cô nương nói phải lắm, chúng ta sẽ dùng tiết kiệm." Lâm Sam vừa nghe vẫn còn một vò, lập tức vui mừng hẳn lên. Khó trách Lạc cô nương có thể thuận lợi như vậy trong quân doanh này, lại còn được thế tử gia coi trọng đến thế. Nàng thật sự xứng đáng với sự đối đãi này. Nghe nói, lần này nàng đến không phải do thế tử gia phân phó, mà là tự mình nghe ngóng được tin tức nên đặc biệt đến tặng thuốc. Tấm lòng hướng về biên cương, quan tâm tướng sĩ như vậy, thật sự là tấm gương điển hình cho nữ tử thiên hạ a!
"Được rồi, không có việc gì thì ta đi trước đây, các ngươi lấy xong số đo cũng qua hỗ trợ nhé!" Lạc Khê phất phất tay rời đi. Giờ phút này nàng còn không biết, Lâm Sam đã âm thầm đội cho nàng một cái mũ rất cao trong lòng.
Lạc Khê phất tay bỏ đi, hai vị tú nương vẫn đang bận rộn, bọn họ dựa theo lời Lạc Khê dặn, lần lượt ghi chép số đo của mấy vị quân y cùng đám học đồ. Lại dựa theo kiểu dáng quần áo Lạc Khê đưa để may áo dài màu be, đúng là đầu óc quay cuồng, chân tay luống cuống.
Mà Lạc Khê sau khi đi ra cũng không hề nhàn rỗi, nàng cầm quyển sổ nhỏ của mình, lần lượt ghi lại tên họ, tuổi tác, thương thế của từng người thương binh vào sổ. Không chỉ như vậy, nàng còn đánh số cho mỗi doanh trướng thương binh, chia thành từng phòng, bên trong mỗi chiếc giường bệnh cũng được đánh số. Ví dụ như, doanh trướng số 1 đều là thương binh bị thương rất nhẹ cấp một, số 2 đều là thương binh bị thương cấp hai có thể tự mình cử động. Số 3 phần lớn là những người bị thương ở chân hoặc thương thế nặng hơn, cần người chăm sóc giúp đỡ, cứ như vậy mà phân loại tiếp.
Phân chia lại doanh trướng cho mấy trăm thương binh dựa theo thương thế, chuyển qua chuyển lại, lại bận rộn một phen. Dưới sự trợ giúp của mấy vị quân y, mọi người vẫn bận rộn mãi cho đến tối mịt, lúc này mới phân chia xong xuôi các doanh trướng, đồng thời phân công quân y trực ban cho mỗi doanh trướng. Doanh trướng vết thương nhẹ chỉ có một vị quân y phụ trách cùng ba học đồ hỗ trợ thay thuốc, thương thế càng nặng thì số lượng quân y phụ trách càng nhiều.
Cứ như vậy, toàn bộ doanh trại thương binh trở nên có quy củ, trật tự rõ ràng hơn nhiều. Mỗi quân y ở lại doanh trướng mình phụ trách, nắm rõ vị trí công việc, sẽ không còn cảnh hễ có người tới gọi là lại hoảng loạn cả lên nữa. Sẽ không còn tình trạng có lúc quân y chưa kịp đến, lúc khác lại có mấy quân y cùng chạy tới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận