Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 51

“Ngươi cũng đừng xem thường con rắn độc này, mật rắn của nó rất đáng tiền, đương nhiên, thịt rắn cũng rất bổ rồi.” Lạc Khê ngồi xổm ở đó, cũng không quay đầu lại nói.
“Vậy ngươi còn nhặt cả đầu rắn lên, cái đó cũng có thể bán lấy tiền sao?” Lạc Tuyết nghe nói có thể bán lấy tiền thì thoáng hiểu ra, nhưng tại sao lại muốn mang cả đầu rắn về?
“Thứ này lòng trả thù rất mạnh, đầu rắn này, ta phải mang về đốt đi.” Lạc Khê lần này quay đầu giải thích với Lạc Tuyết một chút, sau đó giơ cây thảo dược trong tay lên trước mặt nàng.
“Tiểu Tuyết, ngươi đây là cá chép phụ thân đi.” “A? Có ý gì?” Lạc Tuyết ngơ ngác.
“Cái này, là cỏ đuổi rắn, con rắn độc vừa rồi chậm chạp không công kích ngươi cũng là vì nó, vận khí này của ngươi, tuyệt thật.” Lạc Khê lắc đầu cảm thán nói.
Vận khí của Lạc Tuyết này thật sự là tuyệt, nói sao đây nhỉ, ba người chỉ có nàng gặp rắn độc ở ngay bên cạnh, nhưng nói khó thì cũng không phải, nàng lại vừa vặn ngồi xổm ngay bên cạnh cỏ đuổi rắn, con rắn độc căn bản không dám công kích nàng.
“Cỏ đuổi rắn? Rắn sợ loại cỏ này à?” Lạc Tuyết lại gần nhìn kỹ cây thảo dược bình thường trong tay Lạc Khê.
Chính thứ này đã giúp nàng đuổi rắn đi sao?
“Không sai, ở đây còn có vài cọng, chờ ta đào chúng nó lên rồi làm thành túi thơm treo trên người, thì độc trùng độc thảo thông thường sẽ không lại gần.” Lạc Khê lại lắc lắc cây thảo dược trong tay.
Thứ này vốn rất phổ biến, hôm nay vậy mà lại để nàng bắt gặp, vận khí không tệ.
Cũng không đúng, nàng đã định quay về rồi, căn bản không nhìn thấy mấy cọng cỏ đuổi rắn này, đây đều là công lao của Lạc Tuyết.
“Vậy thì tốt quá, A Khê, chúng ta mau đào hết chúng lên đi.” Lạc Tuyết lập tức liền muốn động thủ.
“Ngươi cứ tùy tiện đào đi, ta đào hai gốc này có rễ tốt, mang về trồng nó lên.” Lạc Khê cẩn thận bỏ dược liệu trong tay vào gùi, tiếp tục đào gốc khác.
“Thứ này còn có thể trồng được à?” Lạc Tuyết tò mò hỏi một câu.
“Đương nhiên, chẳng phải cũng giống như trồng hoa màu, trồng rau sao, cùng một đạo lý cả.” Lạc Khê vừa cẩn thận đào, vừa trả lời.
Tảng Đá cũng tới góp vui, nhưng hắn chỉ đứng nhìn ở một bên, A Khê tỷ tỷ nói muốn đào về trồng, nên hắn không làm loạn.
Đào xong cỏ đuổi rắn, ba người mới bắt đầu xuống núi, lần này xem như thu hoạch khá tốt.
Chỉ là gặp phải rắn độc, hơi sợ hãi một phen, nhưng may là kết quả đều tốt đẹp.
“Xuống rồi, xuống rồi, các ngươi xem ta nói không sai chứ, nàng chính là lên núi hái thuốc đó.” “Còn lừa chúng ta nói thuốc kia hái xong rồi, ta thấy nàng chính là không muốn dẫn chúng ta đi cùng, muốn một mình âm thầm phát tài lớn.” Người đàn bà nhiều chuyện hôm trước không được như ý kia đứng từ xa chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Bên cạnh bà ta còn có hai phụ nhân khác, đều là những người hôm qua cùng hỏi Lạc Khê có thể dẫn các nàng đi cùng hái thuốc bán lấy tiền hay không.
Các nàng ngược lại không tức giận như người đàn bà nhiều chuyện kia, người ta bằng lòng dẫn các nàng là tình nghĩa, không dẫn theo cũng rất bình thường.
Nhưng mà, các nàng vẫn tò mò muốn biết thảo dược mà Lạc Khê dùng để kiếm tiền rốt cuộc trông như thế nào?
Biết đâu các nàng nhớ kỹ hình dáng rồi thì có thể tự mình đi hái.
Lạc Khê đương nhiên nghe được lời của người đàn bà nhiều chuyện này, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười chế nhạo.
Lúc nàng gặp khó khăn không thấy ai chìa tay giúp đỡ, bây giờ thời gian vừa mới tốt đẹp hơn hai ngày, liền có kẻ nhảy ra muốn hái quả đào.
Cũng không nhìn xem, quả đào của nàng Lạc Khê, có dễ hái như vậy sao?
“Tiểu Tuyết, ngươi có nghe thấy có con chó nào đang sủa không?” Cách rất gần, Lạc Khê nhìn người đàn bà lắm lời kia, trêu tức hỏi Lạc Tuyết một câu.
“Phụt!” Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Lạc Khê làm bộ nghiêm túc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không nhịn được liền bật cười.
“Ấy, con nha đầu chết tiệt này, ngươi mắng ai là chó hả?” Người đàn bà lắm lời kia, cũng chính là Lạc Lý Thị, duỗi một ngón tay chỉ vào Lạc Khê mắng.
Bà ta ngày thường thân thiết với Tiểu Triệu thị, cũng thường xuyên cùng nhau sai bảo Lạc Khê làm này làm nọ.
Lạc Khê đột nhiên trở mặt thế này, bà ta còn chưa kịp phản ứng, hôm qua Lạc Khê không nghe lời bà ta dẫn bà ta lên núi hái thuốc bán lấy tiền, bà ta đã rất bất mãn rồi.
Ngờ đâu hôm nay còn bắt gặp nàng tại trận, con nha đầu này nói dối không chột dạ thì thôi, còn dám mắng bà ta?
“Ai đáp thì là người đó thôi? Tiểu Tuyết à, thật không ngờ còn có người đuổi theo muốn làm chó.” Lạc Khê đưa tay che môi cười khẽ.
“Đúng vậy, thật là kỳ quái!” Lạc Tuyết lập tức phụ họa nói.
Lạc Lý Thị này ngày thường không ít lần nói xấu hai tỷ đệ bọn họ, nào là có mẹ sinh không có mẹ nuôi, rất khó nghe.
Lạc Tuyết tự nhiên cũng sẽ không cho bà ta sắc mặt tốt.
“Con nha đầu thối, ngươi còn dám cãi lại, ngươi dám nói hai người các ngươi không phải lên núi hái thuốc sao? Dám nói dối với trưởng bối trong thôn, chuyện này truyền ra ngoài, ta xem sau này ai dám lấy các ngươi.” “Hai đứa nói dối thành tinh, dám mắng ta là chó, ta đánh chết các ngươi.” Lạc Lý Thị tiến lên một bước liền muốn tát vào mặt Lạc Khê.
“Trưởng bối à, đến ngươi mà cũng không thấy ngại khi nói mình là trưởng bối sao?” Lạc Khê cười lạnh một tiếng, một tay bắt lấy cổ tay đang đánh tới của Lạc Lý Thị.
“Ta thế nào? Luận bối phận ngươi phải gọi ta một tiếng thím.” Lạc Lý Thị ngang ngược nói, ra vẻ mau gọi ta là thím đi.
“Thím? Ta nhớ tiểu thúc của ta còn chưa thành hôn kia mà, từ lúc nào lại có một người thím như ngươi vậy?” Lạc Khê dùng sức hất tay Lạc Lý Thị sang bên cạnh.
Lực đạo rất lớn, khiến Lạc Lý Thị lùi lại liên tiếp hai bước.
“Con nha đầu chết tiệt này, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lạc Lý Thị nghe Lạc Khê nói năng hồ đồ như vậy, vội la lên.
“Không phải chính ngươi nói, theo bối phận, ta nên gọi ngươi là thím sao? Chuyện đó mọi người đều nghe thấy cả mà, đúng không?” Lạc Khê nói với vẻ mặt vô tội, còn cười cười với hai phụ nhân sau lưng Lạc Lý Thị.
Lạc Tuyết đứng bên cạnh nín cười, kéo tay áo Lạc Khê, ra hiệu nàng làm vậy là đủ rồi.
Lạc Lý Thị này chính là kẻ nhiều chuyện, làm mất lòng bà ta cũng chẳng có gì tốt đẹp.
“Ngươi biết rõ ta không phải ý đó...” “Nếu không phải ý đó, không phải bậc cha chú của ta, thì ta việc gì phải liên quan đến ngươi?” Lạc Khê cắt lời bà ta.
Trưởng bối đường đường chính chính của nàng còn không quản được nàng, bà đàn bà đanh đá này lại muốn khoa tay múa chân với nàng, ai cho bà ta dũng khí?
Hôm qua lúc bà ta nhảy ra, Lạc Khê đã thấy quen mặt, về nhà nghĩ lại mới nhớ ra phụ nhân này chính là người đàn bà xấu xa thường xuyên đi theo Tiểu Triệu thị, luôn sai bảo nguyên chủ đó sao?
Sau khi nhớ ra, thái độ của Lạc Khê càng không tốt chút nào.
“Ngươi ngươi, ta...” “Hai vị thím, hôm nay ta đúng là cùng Tiểu Tuyết lên núi hái thuốc, nhưng chúng ta cũng chưa chắc chắn là đã hái đúng hay chưa.” “Đây là ta mặt dày hỏi Đông Chưởng Quỹ hình dáng mấy vị thuốc trông thế nào, rồi cứ thế mà hái đại khái, nói không chừng hôm nay lại là công cốc đó, chờ ta xác định được hình dáng dược liệu rồi, nhất định sẽ dẫn người trong thôn đi cùng.” Lạc Khê thấy người này liền phiền, không thèm nhìn thẳng bà ta mà nói với hai phụ nhân kia.
“Được được, chúng ta chỉ là tò mò đến xem thôi, không có ý gì khác.” bên trong một cái phụ nhân lập tức nói.
“Đúng vậy, nha đầu Lạc Khê, đến lúc đó nhất định nhớ gọi hai chúng ta đó nha!” một cái khác cũng phụ họa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận