Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 35

"..." Nam Cung Mạch nhìn ánh mắt mong đợi của Lạc Khê, nhất thời lại không nỡ từ chối nàng.
Quỷ thần xui khiến thế nào, hắn cầm lấy đũa, gắp miếng sườn kia bỏ vào miệng.
Trong nháy mắt, một hương vị kỳ lạ chưa từng nếm qua lan tràn trong miệng hắn.
Vị chua chua lại xen lẫn chút ngọt ngào, kết hợp lại với nhau lại thần kỳ ăn rất ngon.
“Thế nào? Ngon chứ?” Lạc Khê hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nam Cung Mạch.
“Ừm, còn muốn.” Nam Cung Mạch nhanh chóng gặm sạch thịt trên miếng sườn, lúc này mới nói với Lạc Khê.
“Ta đã nói là ngon mà. Nào, ăn nhiều một chút. Phong Thập Thất, ngươi đừng ngần ngại, ngon lắm đó, ngươi mau thử xem.” Món ăn mình làm được người khác yêu thích, Lạc Khê rất vui vẻ.
Kiếp trước, lúc rảnh rỗi nàng thích nhất là nấu mỹ thực, đó là một cách giải tỏa căng thẳng của nàng.
Chỉ tiếc là, về sau nàng không còn cơ hội nào để làm nữa.
"Lạc cô nương, ta tự gắp được rồi, cô cũng ăn đi." Phong Thập Thất vội từ chối việc Lạc Khê gắp thức ăn cho hắn.
Không phải hắn không muốn, mà là bên này Lạc Khê vừa đưa tay định gắp thức ăn cho hắn, ánh mắt của Thế tử đã dõi theo hắn không rời, hắn sợ.
“Vậy ngươi tự gắp đi. Nam Cung Mạch, ngươi cũng ăn đi.” Lạc Khê không gắp thức ăn cho hai người nữa mà tự mình bắt đầu ăn.
Đến đây nhiều ngày như vậy, cũng chỉ có tối qua mới được ăn một bữa cơm bình thường, món sườn xào chua ngọt hôm nay thật sự làm nàng cảm động muốn khóc.
“Ngô, ngon quá, chỉ là hỏa hầu hơi quá một chút.” Lạc Khê ăn hết một miếng sườn, hạnh phúc nheo mắt lại.
Bên cạnh, Phong Thập Thất cũng trợn tròn mắt, hắn chưa bao giờ biết gặm xương lại có thể ngon đến thế.
Vài ba miếng đã xử lý xong miếng sườn Lạc Khê gắp vào bát cho hắn, cơ thể Phong Thập Thất vô cùng thành thật tiếp tục gắp sườn.
Nam Cung Mạch thấy vậy cũng nhanh chóng tham gia, Lạc Khê đương nhiên không chịu thua kém, tranh đồ ăn nàng trước giờ chưa từng chịu thua.
Thế là, cảnh tượng tranh giành đồ ăn giống như ngày đầu tiên lại tái diễn, ba người chẳng mấy chốc đã quét sạch đồ ăn trước mặt.
“Ngô, no quá, hai người các ngươi ăn khỏe thật đấy.” Lạc Khê ôm cái bụng nhỏ của mình, vẻ mặt khó chịu.
Mải tranh giành đồ ăn, nàng hoàn toàn quên mất sức ăn của cơ thể nhỏ bé này chỉ như mèo con mà thôi.
Lại thêm Lạc Khê nấu bữa này cũng không ít đồ ăn, lần này đúng là no căng bụng.
“Bụng không thoải mái thì có thể xoa nhẹ một lát, sẽ dễ chịu hơn.” Nam Cung Mạch nhìn bộ dáng nhỏ nhắn kia của Lạc Khê, không khỏi bật cười.
Rõ ràng ăn không được nhiều như vậy mà còn cố ăn, tiểu thôn cô này đúng là tham ăn thật.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, món sườn xào chua ngọt nàng làm hôm nay đúng là rất ngon.
Hương vị chua chua ngọt ngọt lại xuất hiện trên món thịt, đây là lần đầu tiên trong đời Nam Cung Mạch được ăn.
Đừng nói Lạc Khê ăn no căng, chính hắn cũng ăn không ít, ít nhất là nhiều hơn so với lượng ăn ngày thường của hắn.
“Lạc cô nương, món sườn này... buổi tối còn nữa không?” Phong Thập Thất liếm môi, ngây ngô hỏi Lạc Khê.
“Ta làm hẳn năm cân đó, các ngươi ăn sạch rồi, ngươi nói xem còn không?” Lạc Khê đảo mắt một vòng, cạn lời nói.
Nàng vốn còn định để lại một ít, tối có thể ăn thêm bữa nữa.
Kết quả, hai đại nam nhân này đúng là thùng cơm, đừng nói một ít, một miếng cũng chẳng còn.
“Cái đó... ta không cố ý đâu, là do tài nấu nướng của Lạc cô nương quá tốt, món sườn này ngon quá, cho nên... cho nên...” Phong Thập Thất lập tức thấy mình từ nghèo.
Không biết phải nói sao để Lạc Khê không cảm thấy mình là kẻ tham ăn.
“Trong thôn các ngươi không bán món này sao?” Nam Cung Mạch liếc mắt hỏi Lạc Khê, thực ra hắn cũng chưa ăn đủ.
“Ta nói này Thế tử, cho dù thôn chúng ta thật sự có bán, ta có thể đi mua được sao?” Lạc Khê lại lần nữa cạn lời.
Vị Thế tử này trông có vẻ là người thông minh, vậy mà cũng có lúc hồ đồ.
Gia cảnh nàng rõ ràng là một nghèo hai trắng, chạy đi mua thịt, cho dù là xương dính thịt cũng sẽ khiến người trong thôn tò mò.
Hơn nữa, nếu nàng đã mua thì chắc chắn sẽ không chỉ mua một ít, dù sao trong nhà còn có hai người cần ăn.
Mà mua nhiều thì nàng cũng không cách nào giải thích.
Cho nên, nàng chỉ có thể chạy lên trấn trên mua thịt cho đỡ thèm.
"..." Nam Cung Mạch trầm mặc, hắn cũng bị Phong Thập Thất làm cho nghĩ lệch đi rồi.
Nhà của tiểu thôn cô này chỉ có bốn bức tường, lại ở một mình, chạy đi mua nhiều thịt như vậy đúng là dễ khiến người ta sinh nghi.
Thấy Nam Cung Mạch cũng như vậy, Phong Thập Thất tự nhiên co rúm lại như chim cút, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Hình như hắn... nói sai rồi.
“Được rồi, sườn thì hết rồi, nhưng thịt kho tàu hôm qua vẫn còn đủ ăn một bữa nữa.” Thấy hai người đều im lặng, Lạc Khê lại cười mỉm bổ sung.
“Vất vả cho ngươi rồi. Còn nữa, cảm ơn ngươi.” Nam Cung Mạch đột nhiên nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Bởi vì hắn vừa nghĩ đến, tiểu thôn cô này muốn mua thịt cho bọn hắn ăn thì chỉ có thể đi quãng đường rất xa lên trấn trên.
Lại không thể để dân làng biết, vậy nên chỉ có thể đi bộ, mà nàng còn nhỏ như vậy, thân thể lại gầy yếu thế này.
Đi về một chuyến như vậy, chắc chắn rất vất vả.
“Cũng ổn thôi, dù sao ta cũng muốn ăn mà. Nhưng mà, sau này ngươi phải trả tiền cơm cho ta đó nha.” Lạc Khê không mấy để tâm, phất phất tay.
Đương nhiên, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm chác này, ai bảo hiện tại nàng nghèo như vậy chứ?
“Đó là đương nhiên.” Nam Cung Mạch đầu tiên là sững sờ, sau đó khóe miệng lại cong lên cười nói.
Hắn cũng không có ý định ăn chùa.
Mặc dù hắn đã đưa cho Lạc Khê nhiều bạc và ngân phiếu như vậy rồi.
Nhưng một mã là một mã, nếu nàng đã đòi hắn, hắn đương nhiên sẽ không lại trướng (赖账 - quỵt nợ) không đưa.
“Ngươi nhớ là được rồi. Chỗ thảo dược này các ngươi giã nát rồi đắp lên vết thương đi, ta ra ngoài dọn dẹp một chút, thuận tiện sắc thuốc cho các ngươi.” Lạc Khê đi ra ngoài lấy thảo dược cho bọn họ.
Thuận tiện đem bát đũa ăn thừa dọn dẹp rồi mang ra ngoài.
"..." Nam Cung Mạch mím môi, nhìn Lạc Khê vui vẻ rời đi, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Tiểu thôn cô này hôm qua còn thay thuốc cho mình mà, sao hôm nay lại mặc kệ hắn rồi?
“Thế tử, để ta giúp ngươi thay thuốc.” Phong Thập Thất cầm thuốc nói với Nam Cung Mạch.
Trong lòng hắn vẫn nhớ vết thương của Nam Cung Mạch, vừa cầm lấy dược thảo, hắn đã nhanh chóng làm theo lời Lạc Khê dặn, giã nát xong xuôi.
Bây giờ chỉ cần đắp thuốc cho Thế tử nhà hắn là được.
"..." Nam Cung Mạch mắt sáng như đuốc nhìn về phía tên thị vệ ngây ngô này của hắn.
“Thế tử?” Sống lưng Phong Thập Thất lạnh toát, cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.
“Đưa đây.” Nam Cung Mạch chìa tay về phía Phong Thập Thất.
"..." Phong Thập Thất nghĩ thầm, ánh mắt Thế tử đáng sợ quá, hắn làm gì sai sao?
“Thuốc tới rồi, các ngươi uống thuốc xong thì ngủ một giấc đi, như vậy có thể thúc đẩy việc hấp thu dược hiệu, sẽ nhanh khỏi hơn.” “Ấy? Sao các ngươi còn chưa đắp thuốc à?” Lạc Khê đưa hai bát thuốc tới, mỗi người một bát, liền phát hiện thuốc đắp nàng chuẩn bị vẫn còn hơn phân nửa chưa dùng, băng vải mới bên cạnh cũng còn lại rất nhiều.
Không đúng nha, chỗ này nàng đều chuẩn bị vừa đủ rồi mà, trừ phi...
“Khụ, hắn tay chân vụng về, ta sợ hắn làm không cẩn thận.” Nam Cung Mạch mất tự nhiên nói một câu, sau đó liếc nhìn Phong Thập Thất đầy ghét bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận