Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 73

Bạch Nham Trấn này vốn cũng không lớn, Lạc Khê đã dò xét gần như hết rồi. Rất nhanh nàng đã đến Bách Thảo Đường, Đông Chưởng Quỹ quả nhiên vẫn còn mở cửa.
Lạc Khê đi thẳng vào, nhưng chỗ quầy hàng lại không có ai.
"Đông Chưởng Quỹ có ở đây không?" Lạc Khê gọi một tiếng.
"A Khê? Là giọng của A Khê." Lạc Tuyết kích động chạy ra từ căn phòng bên cạnh quầy hàng.
Tô Nghiên cũng theo sát phía sau nàng, cả hai đều tha thiết muốn nhìn thấy Lạc Khê bình an vô sự, đáng tiếc, quầy hàng đã khóa lại đã cản bước chân của hai người họ.
"A Khê, thật sự là ngươi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, làm ta sợ muốn chết đi được." Lạc Tuyết nhoài người qua quầy, vươn tay về phía Lạc Khê, lời còn chưa nói hết, hai hàng nước mắt trong veo đã chảy dài xuống cằm.
Có thể thấy khoảng thời gian chờ đợi này nàng đã trải qua dày vò đến mức nào, lúc này nhìn thấy Lạc Khê vẫn ổn, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc nức nở.
"A Khê, ta biết ngay là ngươi nhất định có thể trốn thoát an toàn mà." Tô Nghiên ngược lại có phản ứng khác hẳn Lạc Tuyết.
Lúc nàng trông thấy Lạc Khê, đã biết tiểu cô nương này không hề đơn giản.
Dù sao cũng xuất thân từ thế gia võ tướng, kiến thức của Tô Nghiên so với Lạc Tuyết cao hơn hẳn.
Nếu nàng không phải bị người ta ám toán cho uống thuốc, đối phương còn cần dùng xiềng xích trói nàng lại, thì chưa chắc nàng không thể dựa vào sức mình mà trốn thoát được.
"Các ngươi không sao là tốt rồi, Đông Chưởng Quỹ đâu? Hắn có nói gì không?" Lạc Khê tiến lên nắm chặt tay Lạc Tuyết, cũng rất vui mừng.
Nàng vội vàng bảo hai tiểu tỷ muội đi tìm Đông Chưởng Quỹ, nếu ông ấy không giúp các nàng thì xem như thảm rồi.
Nhưng mà, nhìn tình hình hiện tại, Đông Chưởng Quỹ hẳn là đứng về phía các nàng.
"Ta ở đây này." Đông Chưởng Quỹ lặng lẽ nhắc một câu.
Hắn theo sát hai tiểu cô nương đi ra, nha đầu Lạc Khê này lại không nhìn thấy ông ấy sao?
"Đông Chưởng Quỹ, hôm nay thật sự cảm tạ ngươi."
"Sau này cần dược liệu gì cứ việc nói, dù là Đao Sơn Hỏa Hải ta cũng sẽ hái về cho ngươi." Lạc Khê hùng hồn tuyên bố.
Nàng cũng hết cách, trên trấn này người nàng quen biết cũng chỉ có Đông Chưởng Quỹ.
Mà cũng chỉ là hơi quen, chẳng qua là có quan hệ mua bán vài lần.
À, hôm nay còn giúp ông ấy chữa trị cho một bệnh nhân.
Ông ấy chịu cho các nàng ẩn náu, Lạc Khê đương nhiên vô cùng cảm kích.
Thực ra lúc nàng đi ra ngoài, có nhìn thấy đám tay chân mặc trang phục thống nhất của Thúy Vân Lâu đang lảng vảng trên đường tìm người.
Nhưng đều bị nàng nhanh nhẹn tránh được, bộ quần áo nha hoàn Thúy Vân Lâu trên người nàng đã sớm bị nàng cởi ra nhét vào ven đường.
Đám tay chân kia lại không biết nàng, mấy lần lướt qua nhau cũng không phát hiện Lạc Khê chính là người bọn họ muốn tìm.
Mụ mụ của Thúy Vân Lâu này xem ra vô cùng coi trọng Tô Nghiên rồi, vậy mà huy động nhiều người như vậy để tìm nàng.
Lạc Khê đương nhiên sẽ không nghĩ rằng tú bà này tìm Lạc Tuyết, mặc dù Lạc Tuyết mới là bằng hữu tốt nhất của nàng.
Nhưng phải nói thật lòng, dung mạo của nàng so với Tô Nghiên thì kém xa.
Đây cũng là lý do vì sao Lạc Khê không chút do dự muốn cứu cả Tô Nghiên, nàng chỉ là một kẻ mê cái đẹp mà thôi.
Tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp cầu cứu, đương nhiên phải giúp rồi!
"Ngươi nói gì vậy chứ, chẳng qua là tiện tay mà thôi, đâu đến mức cần ngươi phải lên Đao Sơn xuống Hỏa Hải?" Đông Chưởng Quỹ cười ha hả, nói.
Cha hắn nói quả nhiên không sai, Lạc Khê cô nương này cũng không phải nông nữ bình thường, nàng lại có bản lĩnh cứu được bằng hữu đã vào thanh lâu ra ngoài.
Đông Chưởng Quỹ không thể không nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nhưng mà, còn có một vị tiểu cô nương mà hắn chưa từng gặp qua, tướng mạo này, đến cả một người trung niên như hắn nhìn cũng thấy động lòng.
Huống chi là đám trai trẻ lêu lổng hay lui tới Thúy Vân Lâu, cũng khó trách tú bà kia không chịu buông tha các nàng.
Nha đầu Lạc Khê này là đang động vào cây rụng tiền của mụ ta rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận