Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 566

Trên đề thi này còn có vết tích xóa sửa, vết mực cũng rất mới, chữ viết lại càng là kiểu chữ trâm hoa chữ nhỏ mà chỉ nữ tử mới dùng. Công bộ thượng thư trong lòng đã tin tưởng đôi chút, Lễ bộ Thượng thư vừa cầm lấy đề thi cả người đều sợ ngây người.
Lạc Khê đưa ra bộ đề thi này, toàn bộ đều liên quan đến lễ pháp, trong đó thậm chí bao gồm rất nhiều lễ pháp của tiền triều. Những quy tắc bên trong các lễ pháp này, tuy nói cũng không phải rất khó nhớ, nhưng vì lễ pháp này thuộc loại ít được chú ý nên trước nay luôn bị mọi người xem nhẹ. Những đề này, ngay cả rất nhiều cử tử khoa khảo cũng không rõ ràng lắm, vậy mà Lạc Khê lại có thể đưa ra nhiều như vậy.
“Nhược Hi quận chúa, làm thế nào ngài biết những lễ pháp này, lại còn viết ra được cả câu trả lời chính xác?” Lễ bộ Thượng thư rất kinh ngạc.
“Việc này không khó, hoàng cung có tàng thư về lễ pháp các đời, ngoài ra ta còn điều rất nhiều điển tịch từ Hàn Lâm Viện tới.”
“Ta chính là căn cứ vào những thứ này để tổng hợp ra bộ đề này.”
“Ví như, câu thứ hai ở trang thứ ba, là xuất từ tiền triều... câu trả lời chính xác nên là.... Câu thứ nhất ở trang cuối thì xuất từ năm thứ ba của tiền triều, bởi vì... mà hình thành lễ pháp... đáp án nên là....”
Lạc Khê dù sao cũng đã bỏ công sức tìm hiểu, nói ra rất rành mạch rõ ràng. Cho dù không nhìn đề thi, những đề mục và đáp án đó nàng đều hết sức rõ ràng!
“Nhược Hi quận chúa, xin hỏi đề thi thiết kế lâm viên này ngài lại nghĩ ra như thế nào?” Công bộ thượng thư đợi Lạc Khê và Lễ bộ Thượng thư nói xong, cũng cầm đề thi lên hỏi.
Những cử tử bình thường cũng sẽ không biết những công sự này, huống chi là vẽ bản thảo thiết kế gì đó. Nhưng người của Công bộ bọn hắn, đại bộ phận đều phải tham gia tu sửa các loại lâm viên, cơ bản mỗi một vị hoàng đế đều phải xây lăng mộ, Kiến Hành Cung, biệt viện hoàng gia. Có đôi khi các hoàng tử được phong vương, các công chúa xuất giá, còn phải xây dựng phủ đệ, đây đều là có quy chế hạn định, không thể qua loa dù chỉ nửa điểm.
Nhưng thường thường quan viên bị phân đến Công bộ lại không hiểu những điều này, ngược lại những người làm việc cấp dưới mới biết những việc này. Công bộ thượng thư thường xuyên nhức đầu chính là việc đám quan viên cấp trung không hiểu biết lại chỉ huy bừa bãi. Người hiểu thì không làm chủ được, người làm chủ lại không hiểu, cuối cùng xảy ra chuyện còn phải để hắn, vị thượng thư này, thu dọn cục diện rối rắm.
Thời tiền triều loại chuyện này đã rất làm cho Công bộ thượng thư nhức đầu, không ngờ tới, đến tân triều lại có chuyển cơ. Nếu dựa theo biện pháp này của Nhược Hi quận chúa để tuyển chọn quan viên Công bộ, không nói đến việc họ có thể đảm đương chức vị hay không, chỉ riêng việc hắn dạy bảo họ cũng có thể tiết kiệm không ít sức lực!
“Thượng thư đại nhân, trước khi tổng hợp tư liệu, ta phải hiểu rõ chức trách của hai bộ trước, biết các ngài đều phải làm những gì, lúc đó mới có thể đúng bệnh hốt thuốc!”
“Lễ bộ chủ yếu là chú trọng lễ pháp trong từng trường hợp trọng đại, Công bộ thì quan trọng hơn, không chỉ là tu sửa hoàng cung và hành cung.”
“Còn có xây dựng hoàng lăng, từng trạch viện hoàng tộc, mương nước, đê đập, tường thành, đường cái các nơi trong triều đình, đây đều là phạm vi quản hạt của Công bộ.”
“Nếu vẫn như thường lệ, chọn lựa quan viên từ trong các tiến sĩ có học thức tốt, để người không hiểu công sự đi quản lý những việc này, thì làm việc quá chậm, lại còn dễ xảy ra sai sót!”
“Chẳng bằng chọn người có học thức tốt từ trong số những nhân viên chuyên nghiệp hiểu biết công sự, như vậy sẽ làm ít công to, nhất cử lưỡng tiện!” Lạc Khê nói ra suy nghĩ của mình.
Lạc Khê tin tưởng, những người có thể làm trợ thủ ở Công bộ chắc chắn đều có chút năng lực, ít nhất khẳng định là biết chữ. Chỉ là không am hiểu bộ sách luận dùng cho khoa cử làm quan kia mà thôi, nhưng họ cũng có tác dụng của riêng họ. Không thể nào chỉ vì những người này chỉ biết xây dựng lâm viên, không biết trị quốc làm quan, mà cả đời chỉ có thể làm tiểu quản sự, không đảm đương nổi chức quan lớn nào.
Hoàn toàn ngược lại, Lạc Khê cảm thấy những nhân tài có thể làm việc thực tế này càng thích hợp làm quan viên Công bộ, chứ không phải những thư sinh chua ngoa chỉ biết viết Cẩm Tú văn chương kia đi chỉ huy mù quáng!
“Lời này của Nhược Hi quận chúa xem như nói trúng tim đen của vi thần rồi.”
“Vốn dĩ hôm qua khi vi thần đồng ý với cải cách khoa cử của bệ hạ, trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm.”
“Nhưng hôm nay, nhìn đề thi này, vi thần đã hoàn toàn yên tâm.”
“Bệ hạ, thái tử điện hạ, Nhược Hi quận chúa quả là một kỳ nữ tử a!”
“Có thể nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy, bệ hạ ngài nên ban thưởng cho quận chúa mới phải!” Công bộ thượng thư kích động đến mức muốn quỳ xuống!
“Đứng dậy đi, vừa rồi còn nói nha đầu này không nghĩ ra được biện pháp khoa cử, trẫm hỏi ngươi, mặt có đau không?” Nam Cung Quyết liếc trắng Công bộ thượng thư một cái, có chút đắc ý.
Chỉ thích xem bộ dạng chưa từng thấy qua việc đời của mấy lão gia hỏa này!
“Hắc hắc, bệ hạ ngài không biết đó thôi, mỗi lần thi mùa Xuân, Công bộ đều tiếp nhận thêm một vài người mới không hiểu công sự.”
“Vi thần ở Công bộ hơn hai mươi năm, làm thượng thư tám năm, ngài không biết vi thần đã phải thu dọn bao nhiêu cục diện rối rắm đâu.”
“Những người được phân đến Công bộ, phần lớn là đệ tử thế gia, không dễ đắc tội.”
“Không hiểu công sự thì cũng thôi đi, lại còn không chịu học hỏi mà chỉ huy mù quáng, mỗi lần xảy ra vấn đề, đều lãng phí không ít gạch ngói hoa gỗ.”
“Vi thần xuất thân hàn môn, cũng chỉ có thể nói vài câu, phạt chút bổng lộc, chẳng làm gì được bọn họ!” Công bộ thượng thư thiếu chút nữa là nước mắt tuôn đầy mặt.
Hắn đúng là đau mặt thật, nhưng so với việc phải quản một đám người bất tài vô dụng dưới tay, đau mặt thì có là gì?
“Bệ hạ, nếu thật sự có thể dựa theo biện pháp này của quận chúa để khảo hạch quan viên Công bộ, vậy có phải những quản sự dưới trướng vi thần cũng có thể đến thi thử một phen không?”
Đây mới là chuyện Công bộ thượng thư quan tâm nhất! Những người dưới tay theo hắn làm việc đã nhiều năm, bản lĩnh về công sự thì không cần phải nói, lợi hại nhất đẳng! Bản lĩnh biết chữ xem bản vẽ cũng đều có, chỉ là không biết làm văn chương, không biết viết sách luận, không đi được con đường khoa cử, tự nhiên là không có cách nào làm quan! Chỉ có thể dựa vào bản lĩnh trong tay, làm tiểu quản sự ở Công bộ, thường xuyên bị đám con em thế gia cái gì cũng không hiểu kia ức hiếp! Việc làm xong, công lao là của người khác, việc làm không tốt, bọn họ lại phải gánh tội thay. Nhắc tới những điều này, Công bộ thượng thư liền lộ vẻ chua xót!
“Sao lại có chuyện như vậy, không biết làm việc còn chiếm giữ quan chức lãnh bổng lộc triều đình để làm gì?”
“Công bộ thượng thư, ngươi lập tức lập một danh sách, trẫm muốn bãi quan hết tất cả bọn họ!” Ai ngờ Nam Cung Quyết không để ý câu sau của Công bộ thượng thư, mà lại canh cánh trong lòng về câu trước.
Hắn bây giờ nghèo kiết xác, những kẻ này lại dám nhận bổng lộc mà không làm việc, còn ức hiếp người làm việc cấp dưới, xem hắn là người chết rồi sao? Vừa hay đuổi hết đám người đó đi, không chỉ tiết kiệm được một khoản bổng lộc, mà còn có thể nhường chỗ cho người mới tới, thật là nhất cử lưỡng tiện.
“Việc này? Bệ hạ xin nghĩ lại ạ!” Công bộ thượng thư không ngờ chỉ một câu lỡ lời của mình lại gây ra chuyện. Hắn đương nhiên biết những kẻ đó vô dụng, nhưng nếu hắn đề xuất để bệ hạ bãi chức quan của họ, chẳng phải sẽ đắc tội rất nhiều người sao?
“Bệ hạ xin nghĩ lại, việc bãi quan này dù sao cũng phải có lý do chứ, hiện giờ những người đó cũng không làm ra chuyện gì sai trái!” Lễ bộ Thượng thư cũng vội phụ họa.
Đâu chỉ Công bộ có loại quan viên này, Lễ bộ của bọn họ cũng không ít đâu! Chỉ là đó cũng là chuyện của Cựu Triều, bây giờ tân triều bệ hạ là người làm việc sấm rền gió cuốn, thái tử lại là người sát phạt quyết đoán. Tất cả mọi người đều phải co cái cổ lại mà làm việc, ai dám phạm sai lầm chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận