Nông Môn Y Hương: Dắt Theo Chiến Thần Vương Gia Đi Làm Ruộng

Chương 210

Chỉ là tộc trưởng cùng Lý Chính đã đích thân đến nói, nếu Lạc Khê thẳng thừng từ chối thì cũng có chút không nể mặt họ. Hơn nữa, có chuyện này, sau này Lạc Khê có thể quang minh chính đại đuổi người nhà họ Lạc đi, không còn bị họ quấy nhiễu nữa. Cả hai lý do cộng lại, Lạc Khê cũng liền thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng. Dù sao cũng chỉ mất mấy chục lượng bạc tiền thuốc, nàng xem như bán cho hai vị trưởng bối một cái nhân tình.
"Cô nương làm rất đúng, chỉ là, làm như vậy coi như quá hời cho bọn hắn." Phong Thập Bát nói với giọng đầy chính nghĩa.
Chỉ là mấy chục lượng bạc tiền thuốc mà thôi, coi như thay Lạc Khê cắt đứt mối quan hệ này, thay cha của Lạc Khê là Lạc Hà trả ơn sinh dưỡng của vợ chồng Lạc Lão Đầu. Tuy nói là không trực tiếp đưa bạc cho đối phương, nhưng trả tiền thuốc cũng coi như là tận hiếu. Lấy ơn báo oán làm đến mức này, đã đủ để chặn miệng lưỡi thiên hạ rồi. Nếu còn có người nào dám sau lưng nói xấu Lạc Khê, đao của Phong Thập Bát có thể sẽ không đồng ý!
“Ngươi cảm thấy là hời cho bọn hắn, nhưng bọn hắn có lẽ còn cảm thấy không hài lòng, không chịu đáp ứng ấy chứ.” Lạc Khê cười híp mắt nói, vừa nói vừa cầm lấy một tờ bản vẽ cẩn thận nghiên cứu.
“Cô nương, nếu bọn hắn không chịu đáp ứng, liền để bọn hắn đi báo quan. Ta có thể bảo đảm, bên trong huyện Bạch Hoa này tuyệt đối không có chỗ cho bọn hắn nộp đơn kiện đâu.”
“Còn về phần bên ngoài huyện Bạch Hoa? Hừ, bọn hắn đi ra không nổi đâu!” Phong Thập Bát lạnh lùng nói, nắm chặt vỏ đao, dùng hành động thực tế để nói cho Lạc Khê biết, chính mình nhất định sẽ che chở nàng.
“Ngươi cũng không cần căng thẳng, người nhà đó gan bé tí tẹo, căn bản không dám thật sự đi báo quan đâu.”
“Chẳng qua là nói để dọa người thôi, vả lại bây giờ vụ án của Lạc Thanh Vân còn chưa có kết quả mà.”
“Phàm là người có chút đầu óc cũng sẽ không đi trêu chọc huyện lệnh vào lúc này. Mười Tám, ngươi qua đây giúp ta xem nào.”
“Ta muốn đào một cái giếng nước trong sân, đào ở chỗ nào thì thích hợp?” Lạc Khê nói, vẫy tay ra hiệu cho Phong Thập Bát.
Phong Thập Bát lập tức đến gần, chỉ là khi nhìn xem bản vẽ kia, Phong Thập Bát nhíu chặt lông mày.
Phong thuỷ những thứ này nàng cũng không hiểu, hơn nữa bản vẽ sân viện này nàng nhìn cũng không phải là đặc biệt rõ ràng.
“Cô nương, hay là ta đi tìm Từ thợ thủ công đến để ngài hỏi ông ấy xem sao? Nghe nói đào giếng nước không chỉ cần xem phong thuỷ, mà còn phải xem chỗ nào thích hợp, nếu không thì uổng công một phen, rất có thể không đào ra nước.” Phong Thập Bát gãi gãi đầu, có chút ngây ngô nói.
“Ngươi không nói ta ngược lại thật sự quên mất vấn đề này. Đi, ngươi đi gọi Từ thợ thủ công tới đây.” Lạc Khê gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Phong Thập Bát.
Lạc Khê là nhất thời quên mất, đây không phải kiếp trước của nàng, không có thiết bị tinh vi, cũng không phải là muốn đào giếng ở chỗ nào cũng được.
Thời đại này, đào một cái giếng nước thật sự là hoàn toàn dựa vào sức người, hoàn toàn thủ công.
“Vâng, cô nương chờ một lát, ta đi gọi người ngay đây.” Phong Thập Bát lập tức xoay người đi làm việc.
Sắc trời này không còn sớm nữa, lát nữa Từ thợ thủ công hẳn là tan tầm rồi.
“Sân viện này mỗi một chỗ đều rất đẹp, đào giếng nước ở đâu cũng đều phá hủy bố cục ban đầu, thật sự là không nỡ!” Lạc Khê lẩm bẩm một câu, chậm rãi đặt bản vẽ trong tay xuống.
Một mình ngồi ở trên giường, lẳng lặng chờ Phong Thập Bát dẫn người đến.
Dù sao cũng đều là người làm việc cho nàng, đây cũng là nhà của mình, tay Lạc Khê lại đang đau không thoải mái, thực sự lười nhác xuống giường.
***
Nhà Lão Lạc
“Lão già, lão già ông sao rồi? Ông cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ông mà có mệnh hệ gì, thì bảo ta phải làm sao bây giờ a!”
Triệu Thị vừa vào nhà liền khóc trời kêu đất nhào đến bên giường Lạc Lão Đầu. Hai huynh đệ Lạc Thiết Sơn và Lạc Thanh vốn đang nói chuyện bên cạnh Lạc Lão Đầu vội vàng lùi lại nhường chỗ.
Sáng sớm Lạc Thiết Sơn đã dẫn theo đệ đệ lên núi đốn củi, đến trưa mới lề mà lề mề về nhà. Ai ngờ lần này về đã nhìn thấy cửa nhà mình bị rất nhiều người vây quanh, còn có cả quan binh. Lạc Thiết Sơn lập tức không dám lên tiếng, dẫn theo đệ đệ nấp ở phía sau. Về sau trông thấy tiểu thúc của hắn bị bắt thì càng không dám ló đầu ra.
Mãi cho đến khi người đều đi hết, mới lặng lẽ về đến nhà. Lúc ấy tất cả mọi người đang lo lắng cho bệnh tình của Lạc Lão Đầu. Hắn cũng liền lôi kéo đệ đệ đứng ở một bên đợi xem sao. Vừa rồi chính là ba huynh muội bọn họ ở đây trông nom Lạc Lão Đầu.
Lạc Lão Đầu vừa tỉnh dậy, Lạc Thiết Sơn vội bảo muội muội đi gọi người, còn chính mình thì rót nước cho Lạc Lão Đầu uống. Ngay tại lúc Lạc Lão Đầu yếu ớt hỏi những người khác đang ở đâu, Triệu Thị cùng mấy người liền vọt vào.
“Đừng khóc, ta không sao.” Lạc Lão Đầu nhìn xem bà vợ già của mình khóc thành bộ dạng này, dù sao cũng là người đầu ấp tay gối cả đời, hắn yếu ớt an ủi.
“Ông không biết đâu, ô ô, lần này ông bị bệnh, ô ô, quá nghiêm trọng, Liễu Lang Trung đều bảo chúng ta chuẩn bị hậu sự, ô ô, ta, ta sợ chết khiếp.”
“Ô ô, cũng may, còn có vị đại phu ở Hồi Xuân Đường kia là người lợi hại, ông ấy đã cứu ông về. Thế nhưng, đại phu nói một thang thuốc muốn năm lượng bạc, trong nhà làm gì có nhiều bạc như vậy a!”
Triệu Thị một bên khóc, một bên đứt quãng lẩm bẩm.
Đối với bà ta mà nói, con trai út Lạc Thanh Vân là rất trọng yếu, thế nhưng Lạc Lão Đầu cũng rất trọng yếu a. Chỉ trong một canh giờ Lạc Lão Đầu hôn mê này, Triệu Thị cảm giác trời cũng sắp sụp. Nếu Lạc Lão Đầu không tỉnh lại, bà ta thật không biết nên làm sao bây giờ.
“Không, không chữa nữa, bạc giữ lại để cứu, cứu Thanh Vân.” Lạc Lão Đầu tỉnh lại đã cảm thấy thân thể của mình thật sự không ổn. Bây giờ nghe lời Triệu Thị nói, con ngươi trở nên càng thêm đục ngầu. Ông cũng coi như đã khôn khéo cả một đời.
Cho tới nay, có Lạc Hà ở trong nhà bận trước bận sau, Lạc Lão Đầu hầu như không cần phải quan tâm đến vấn đề tiền bạc trong nhà này. Thế nhưng trong khoảng thời gian này không có Lạc Hà, ông mới biết được người trong cái nhà này đều không được việc, liền ngay cả công danh của đứa con út Lạc Thanh Vân mà ông cảm thấy có tiền đồ nhất cũng không phải là thi cử đứng đắn mà có.
Lạc Lão Đầu cũng là có chút nản lòng thoái chí, nhưng dù sao cũng là con của mình. Lúc trước hắn vì tương lai của Lạc Thanh Vân mà đã từ bỏ việc cứu mạng Lạc Hà. Bây giờ, đến phiên chính hắn.
Lạc Lão Đầu ở trong nhà đã tự quyết mọi việc cả đời, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn cảm thấy cái thân thể này của mình không xong rồi. Cứu hắn còn không bằng giữ lại bạc để đem Lạc Thanh Vân cứu ra. Lạc Thanh Vân còn còn trẻ như vậy, còn chưa thể lấy vợ sinh con. Sau này, Lạc Thanh Vân cho dù là bị chặn đường khoa cử, chí ít hắn cũng biết chữ, đi ra ngoài làm chân quản sự thu chi, cũng có thể kiếm được không ít tiền tháng.
Lão cả là kẻ không có chủ kiến, vô dụng. Bà vợ già này của hắn ngày sau, vẫn là phải dựa vào Lạc Thanh Vân để dưỡng lão mới được.
Lạc Lão Đầu nghĩ rất rõ ràng, nhưng hắn cho dù là đã rõ ràng, khi đưa ra quyết định như vậy, Lạc Lão Đầu vẫn cảm thấy lòng chua xót khổ sở. Hắn mưu đồ cả một đời, cuối cùng vẫn không thể làm cho nhà họ Lạc mở mày mở mặt, thoát khỏi tầng lớp nhà quê nghèo khó a!
“Lão già, ông cũng không thể đi được a, ô ô, ông đi rồi ta biết làm sao bây giờ? Ô ô, đúng rồi, con nha đầu chết tiệt Lạc Khê kia, nó đáp ứng bốc thuốc cho ông rồi, có bạc của nó để bốc thuốc.”
“Bạc nhà chúng ta liền có thể cầm đi cứu Thanh Vân rồi. Bệnh của ông cần phải trị, chúng ta không thể bỏ mặc ông được a!” Triệu Thị nghe Lạc Lão Đầu nói lời từ bỏ tính mạng mình, thương tâm gần chết. Cũng may, cuối cùng bà ta nhớ tới lời mà tộc trưởng bọn họ vừa mới mang về.
“Lạc Khê? Nàng, nàng làm sao chịu bỏ bạc ra?” Lạc Lão Đầu trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ quyết tuyệt của Lạc Khê lúc nãy khi cầm dao cắt tóc róc thịt. Nàng nói, ngày sau cùng nhà Lão Lạc chỉ có cừu hận, không còn tình thân huyết mạch nữa. Nàng làm sao chịu xuất tiền giúp mình bốc thuốc?
“Là ta, ta cầu xin tộc trưởng cùng Lý Chính, ta cầu bọn hắn đi tìm nha đầu kia. Lạc Điệp, ngươi nhanh đi mời tộc trưởng đến đây.” Triệu Thị lau lau nước mắt, sai sử Lạc Điệp đi tìm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận