Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 97: Ủy khuất trắc phi (length: 8760)

Minh Nguyệt ăn uống no đủ rồi trở về thiên viện, nơi này đã được trang hoàng rực rỡ hẳn lên, lại có nha đầu hầu hạ, Minh Nguyệt cũng không bắt bẻ gì!
Nàng sống yên ổn, buổi tối liền không còn lui tới phòng bếp nữa, vương phi biết được tin tức, khẳng định phía trước có chuyện ma quỷ là do nàng làm.
Kinh ngạc trước kia nàng ôn lương, kính cẩn nghe theo đều là giả vờ hay sao?
Vương phủ môn hộ thâm nghiêm, một nữ tử yếu đuối làm sao có thể không kinh động người khác, ra vào phòng bếp, chẳng lẽ có người tương trợ, đối với nàng càng thêm đề phòng!
Không đề cập tới Minh Nguyệt ngày ngày tiêu dao, Vương gia hiện giờ đang nháo loạn cả lên!
Tương lai Minh vương phi bị người đánh lén, đánh cho không ra hình người, đây là muốn tuyệt đường tiền đồ của Vương gia a!
Minh vương biết tin dữ, không lo được cái gì vị hôn phu thê không nên gặp mặt gì nữa, lập tức chạy tới!
Vương Thiến Nhi giờ phút này chỉ có một chữ để diễn tả, thảm!
Mặt mày nàng giống như một hộp thuốc nhuộm bị vỡ, xanh, tím, hồng, đen, không thể nhìn thẳng!
Minh Nguyệt cuối cùng bồi thêm một tát, đánh sưng Vương Thiến Nhi nửa bên mặt, đánh rụng sáu chiếc răng cả trên lẫn dưới!
Trên người nàng trải rộng vết thương, gãy ba cái xương sườn, thái y xem xong, thầm khen nàng có phúc, bị thương thành ra như vậy mà không tính là trọng thương!
Minh vương thấy đau lòng, nắm chặt tay lại, hận không thể đem kẻ cầm đầu thiên đao vạn quả, hỏi han đủ kiểu, nhưng vẫn không có manh mối!
Trong viện này, cả hạ nhân lẫn hộ viện không nghe thấy bất luận động tĩnh gì, Minh vương nhất thời suy đoán theo thuyết âm mưu!
Rốt cuộc là ai có bản lãnh như thế, âm thầm mưu hại hắn vị hôn thê, không phải là chính mình kẻ thù chính trị!
Không tin tưởng Vương Thiến Nhi có cừu gia, vô tội bị đánh, tuyệt đối là bị chính mình liên lụy!
Minh vương từ nhỏ trải qua, làm hắn tâm tư trầm ổn, gặp chuyện sẽ suy nghĩ nhiều.
Mẫu phi hắn còn sống, chịu phụ hoàng sủng ái, khi đó hắn thường thường bị phụ vương ôm ở trên đầu gối, tự mình dạy bảo!
Mấy lần nghe phụ vương tán dương hắn thông minh, thậm chí còn hoài nghi, nếu như mẫu phi không mất sớm, hắn có khả năng sẽ trở thành hoàng đế kế tiếp!
Đáng tiếc, mẫu phi hắn bị gian nhân hãm hại, một đêm dung nhan tàn tạ, ngự y bất lực, mỹ nhân không còn mặt mũi mất đi đế tâm, rất nhanh héo tàn tại hậu cung ngoài mặt phồn hoa nhưng không khác gì địa ngục kia!
Tuổi nhỏ, hắn tuy là hoàng tử, nhưng không có mẫu phi che chở, có thể thuận lợi trưởng thành, đã là thực không dễ!
Vẫn luôn không tra được mẫu phi hắn đến tột cùng là bị ai hãm hại, nhưng dù sao cũng là những nữ nhân đố kỵ mẫu phi được sủng ái ở hậu cung kia!
Chỉ là hắn không có thế lực, không cách nào vì mẫu phi báo thù!
Còn không đợi hắn trưởng thành, phụ vương băng hà, thái tử đăng cơ, hắn liền bị đày đến đất phong xa xôi!
Mấy năm sau, hoàng đế băng hà, đại hoàng tử đăng cơ, hắn thành hoàng thúc.
Đều là hoàng gia tử tôn, ai cũng có đoạt vị chi tâm, đương kim hoàng đế đối hắn không tệ, hắn thật không có phản tâm, bất quá vì tự vệ, cũng sẽ âm thầm phát triển thế lực chính mình!
Hiện giờ hắn lại lập công mới, tuyệt đối sẽ cản trở tiền đồ của một vài người, không thể trắng trợn đối phó hắn, liền đưa ánh mắt về phía hắn vị hôn thê, cho nên Vương Thiến Nhi mới có thể gặp đại nạn này!
Minh vương mặt đen có thể nhỏ ra mực, động đến vương phi của hắn chính là đánh vào mặt hắn!
Mệnh lệnh thủ hạ điều tra, xem đến tột cùng là ai dám càn rỡ như thế!
Minh vương đau lòng Vương Thiến Nhi chịu khổ, không tin tưởng Vương gia năng lực, nghĩ trực tiếp đem người rước về vương phủ, tự mình trông nom!
Vương đại nhân tự nhiên là không chịu, tương lai Minh vương phi ở nhà mình bị đánh lén, còn chưa thành thân đã bị khiêng đi, thanh danh cũng không dễ nghe!
Hứa hẹn đủ điều, lại bố trí nhân thủ ngày đêm canh giữ, lại nhiều lần khuyên, theo trình tự đại hôn, gấp gáp đem người khiêng đi, ngày sau Vương Thiến Nhi danh tiết sẽ bị người lên án!
Minh vương lúc này mới nhả ra, bản thân lại dứt khoát vào ở Vương gia, gióng trống khua chiêng điều tra nhưng lại không có một tia manh mối!
Minh vương vừa tức vừa vội, ánh mắt lại chuyển hướng thâm cung nội viện, có lẽ là người trong cung âm thầm ra tay!
Bằng không hắn không tưởng tượng nổi, còn có ai động thủ mà ám vệ của hắn lại không tra ra được bất cứ dấu vết nào!
Chẳng lẽ là hoàng đế muốn đối hắn động thủ, nghĩ lại lại cảm thấy không đến mức, hắn càng hoài nghi thái hậu!
Nói thật, từ nhỏ Minh vương liền có thể cảm nhận được thái hậu đối với hắn ác ý, may mà có thân là hoàng trưởng tôn đương kim bệ hạ che chở, thái hậu mới không dám trắng trợn hại hắn!
Dù vậy, trong quá trình hắn trưởng thành, cũng chịu không ít thiệt ngầm từ những ác độc nữ nhân ở hậu cung kia, thậm chí bởi vì một chuyện, làm hắn đối với nữ nhân có loại cực độ chán ghét!
Có một khoảng thời gian, căn bản không cho phép nữ nhân tới gần, càng tính toán một đời không cưới vợ!
Nếu như không có gặp phải Vương Thiến Nhi, hắn có khả năng sẽ cô độc sống quãng đời còn lại!
Thái hậu thọ đản, nhận sai Vương Thiến Nhi, sau đó, Minh vương mới từ ám vệ trong miệng biết được thái hậu có âm mưu với hắn, chỉ là trời xui đất khiến mơ hồ!
Cuối cùng va phải Tĩnh vương trắc phi, Minh vương một điểm đều không hổ thẹn, ai bảo Tĩnh vương là thái hậu thân nhi tử!
Nàng muốn cho chính mình mất mặt, kết quả lại làm cho con mình bị cắm sừng, xứng đáng!
Hẳn là thái hậu bởi vì chuyện Vương trắc phi mà tâm tình khó chịu, cho nên đem lửa giận trút lên người Vương Thiến Nhi!
Nếu quả thật là như vậy, Minh vương tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, muốn đối thái hậu động thủ!
Nói đi thì nói lại, thái hậu là tiên đế hoàng hậu, muội muội của tiên hoàng hậu, căn bản không phải là mẹ đẻ của bệ hạ, bệ hạ lấy hiếu trị thiên hạ, mới đối thái hậu có vài phần nể mặt!
Làm bí ẩn chút, làm thái hậu ngậm bồ hòn, hoàng đế cũng sẽ không trách hắn!
Minh vương quyết định bày mưu tính kế một phen, trừng phạt thái hậu, đáng tiếc thái hậu bị Minh Nguyệt cạo thành quả trứng trụi lủi, xấu hổ không dám ra cửa, Thọ Khang cung kín như thùng sắt, đến con ruồi cũng không bay lọt, cho dù nhiều mưu ma chước quỷ cũng không dùng được!
Minh vương biết được tin tức, lửa giận không có cách nào phát tiết, chỉ có thể tự mình nghẹn!
Vương Thiến Nhi bị đánh một trận đau nhức, hết lần này tới lần khác không biết kẻ động thủ là ai, mơ hồ có thể ngửi được người kia trên người có mùi thơm nhàn nhạt, hẳn là một nữ nhân!
Nàng đem manh mối này nói cho Minh vương, Minh vương thương tiếc, một phen nhu tình mật ý, sau đó lại đem đối tượng hoài nghi chuyển đến Vương gia hậu trạch!
Hắn xưa nay sẽ không xem nhẹ hậu trạch nữ nhân, rốt cuộc có rất nhiều đại sự đều đổ vỡ bởi đố kỵ của nữ nhân!
Vương Thiến Nhi là thứ nữ của thứ phòng, thân phận hèn mọn, khó tránh khỏi sẽ có nữ nhân ghi hận nàng trở thành Minh vương phi!
Lập tức, mệnh lệnh ám vệ điều tra Vương gia hậu trạch, thế là lại tra ra Vương Thiến Nhi tuổi nhỏ mất mẹ, bị mẹ cả trách móc nặng nề!
Vừa vặn oán khí không chỗ phát tiết, mặc dù không có minh xác chứng cứ là Vương Thiến Nhi mẹ cả làm, chỉ cần hướng nàng ngược đãi Vương Thiến Nhi, cũng bị Minh vương xếp người âm thầm thu thập một trận, cuối cùng bị ném xuống ao hoa sen, suýt chút nữa thì chết đuối!
Biết được mẹ cả bị trừng phạt, Vương Thiến Nhi âm thầm thoải mái, nhưng nàng tin tưởng kẻ động thủ đánh người tuyệt không phải mẹ cả, rốt cuộc chính mình thượng vị, mẹ cả sẽ chỉ có lợi!
Hoài nghi người này, hoài nghi người kia, đều không có thực chất chứng cứ, bất đắc dĩ lại tức giận!
Thời gian nhoáng một cái mấy ngày, đến ngày đã định ra hôn kỳ, lúc này, một bên mặt Vương Thiến Nhi tím xanh trông càng dọa người hơn!
May mà xương sườn bị đánh gãy đã được gắn thanh nẹp cố định, chầm chậm dưỡng, có thể chậm chạp di động!
Bởi vì là thánh chỉ tứ hôn, định ra hôn kỳ cũng không tốt sửa, Vương Thiến Nhi càng không nguyện ý sửa!
Nàng muốn để cho kẻ đánh nàng biết, dù cho có giở trò ám hại, đả thương mình, nàng cũng sẽ không sửa lại hôn kỳ, khiến người kia chế giễu!
Liền lại ba lần bảy lượt bảo đảm, nhất định sẽ kiên trì hoàn thành bọn họ hôn lễ, cho bọn họ tình yêu một cái kết cục hoàn mỹ!
Minh vương nhìn vị hôn thê của mình vô cùng thê thảm trên mặt, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng tỏ xán lạn, lại mang ẩn nhẫn cùng kiên nghị, nhất thời đau lòng!
Quả nhiên là chính mình xem trọng nữ hài, nàng lương thiện kiên cường như vậy, làm sao lại có người nhẫn tâm ra tay tổn thương nàng!
Lưu lại hai cái nữ hộ vệ thủ hộ nàng, lại bảo đảm, nhất định sẽ tìm ra kẻ đã tổn thương nàng, báo thù rửa hận!
Cuối cùng Minh vương mới trở về vương phủ, chuẩn bị sáng sớm ngày mai tự mình xuất phát tới đón tân nương!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận