Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 501: Bản cung sống đủ (length: 8398)

Ôn thị mang thai mười tháng, đến ngày trở dạ, quả nhiên sinh thêm được một bé trai. Hoa phủ có thêm trưởng tử, tự nhiên trong phủ trên dưới đều vui mừng.
Minh Nguyệt đã qua sinh nhật tròn một tuổi, có thể chạy có thể nhảy, nói năng luyến thoắng như súng liên thanh. Biết mẫu thân bình an sinh được đệ đệ, nàng thở phào một hơi, lập tức trở về Lãm Nguyệt các của mình.
Lúc này, Minh Nguyệt nằm trên chiếc giường nhỏ, vắt chân, khẽ hát, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Nhũ mẫu Lưu thị thấy vậy, cười nói: "Đại nãi nãi sinh rồi, tỷ nhi sao không đến trước đó xem tiểu đệ đệ một chút?"
Minh Nguyệt cười hì hì: "Trẻ con mới sinh ra rất xấu, có gì đáng xem, đợi nuôi mấy tháng rồi xem cũng không muộn."
"Ôi chao, nghe những lời này xem, bản thân còn là đứa bé còn quấn tã, thế nhưng lại ghét bỏ người khác." Nhũ mẫu Lưu thị cười nói, "Ta vừa nhìn thấy tiểu ca nhi, dài giống hệt ngươi khi còn nhỏ."
"Thật sao!" Minh Nguyệt hứng thú, "Vậy thì đi xem một chút đi!" Đến trước mặt, đứa bé vừa mới bú sữa xong, đang nằm ngáy o o.
Nhũ mẫu mới nhậm chức Ngô thị thấy đại tỷ nhi tới, vội vàng hành lễ, nhỏ giọng nói: "Tỷ nhi tới xem tiểu đệ đệ à, không khéo thằng bé vừa ăn no xong nên ngủ mất rồi."
Minh Nguyệt biết nàng lo lắng tính tình của mình nổi lên, sẽ quấy nhiễu đứa bé, thầm nghĩ, ta có chút tùy hứng nhưng cũng không phải là không hiểu chuyện, đi đến bên cạnh nôi, nhón chân lên xem xem, một bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm, không tính là xấu xí, "Tổ phụ đã đặt tên cho đệ ấy chưa?"
Thấy nàng chỉ xem chứ không hề động tay, Ngô thị yên tâm phần nào, "Lão thái gia đặt tên là Hoa Trực, nhũ danh là Trực ca nhi!"
Trực ca, đây là người kiếp trước không có, Minh Nguyệt âm thầm đắc ý, có nàng ở đây, Hoa Trực bình an sinh ra, mẫu thân sẽ không sớm mắc bệnh mà qua đời. Còn về phần tiểu bạch nhãn lang Hoa Kiểu Nguyệt kia, Minh Nguyệt có thể không cho nàng ta xuất hiện.
"Tích tích! Nhiệm vụ tiến độ 10%!" Phương Đầu đột nhiên nhắc nhở, "Xin hãy ghi nhớ, ngàn vạn lần không thể làm tổn thương nữ chủ!"
Đây là đoán được suy nghĩ của mình, Minh Nguyệt bĩu môi, chỉ là nghĩ thôi chứ không có ý định can thiệp, có chủ thần ở đây thì nữ chủ sớm muộn gì cũng xuất hiện. Nàng ta không sinh ra được, làm sao hoàn thành nhiệm vụ, làm sao ngược được chứ?
Cuộc sống của trẻ nhỏ muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày vui chơi, nô đùa khắp nơi, khi thì đến trước mặt trưởng bối làm nũng, lúc thì trêu đùa tiểu đệ đệ, còn phải bận rộn tu luyện, tranh thủ giám sát tiểu cô và phụ thân, tùy thời giải quyết những yếu tố bất ổn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác Minh Nguyệt đã tròn ba tuổi. Hoa Chấn Thanh có một cô con gái lớn, bèn dẹp hết những kẻ dòm ngó đến nữ nhân của hắn, phần lớn những mối xã giao có thể từ chối thì đều từ chối. Vị lương thiếp kiếp trước kia vẫn luôn không xuất hiện.
Ngày hôm đó đúng vào ngày nghỉ, cả nhà tụ họp một chỗ, sau bữa tối rảnh rỗi nói chuyện phiếm, Hoa thái sư bèn nói, "Nhị đệ mấy ngày trước có gửi thư, cuối tháng này sẽ về đến nhà."
Nhị thúc của Minh Nguyệt, Hoa Chấn Kỳ thi đậu nhị giáp tiến sĩ, liền được bổ nhiệm làm huyện lệnh ở bên ngoài, nay đã mãn hạn ba năm, bèn mang thê nhi về kinh báo cáo công tác Lão thái thái vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng về, đứa nhỏ của nhị đệ, từ lúc mới sinh ra, ta còn chưa được gặp!"
Nhị phòng Đổng thị năm ngoái sinh hạ đích tử của nhị phòng là Giang Minh, mọi người đều chưa từng gặp mặt, "Minh ca nhi còn nhỏ, đường xá xa xôi, đi đường xóc nảy sợ là sẽ tội thân."
Hoa thái sư vuốt râu, "Phụ đạo nhân gia chỉ lo lắng hão, nhị đệ ở nhiệm sở nơi đường thủy rất phát đạt, cả nhà bọn họ bao thuyền thuận theo dòng sông mà lên, có gì mà vất vả."
Biết nhị phòng sắp trở về, làm người quản gia, Ôn thị liền nói, "Nhị đệ một nhà sắp về, ngày mai ta sẽ cho người thu dọn viện."
"Đại tỷ sắp đến sinh nhật, mọi việc chuẩn bị đã ổn thỏa cả chứ?" Hoa thái sư nhìn tỷ đệ đang nô đùa bên cạnh, hỏi.
"Đều đã sắp xếp đâu vào đấy." Ôn thị vội vàng trả lời.
Sinh nhật của Minh Nguyệt là ngày 16 tháng 8, sau tết trung thu hai ngày, lại trùng hợp nhị đệ cũng sắp trở về, Ôn thị có rất nhiều việc phải bận.
Lão thái thái nghĩ, đại tôn nữ đã tròn ba tuổi, vừa phải lo quà cáp dịp lễ tết, vừa phải chuẩn bị đón nhị phòng trở về, sợ con dâu không xoay xở kịp, "Mọi việc dồn hết vào cùng lúc, để Ấu Mỹ giúp quán xuyến đi."
"Vâng, như vậy cũng tốt, Ấu Mỹ đính ước rồi, cùng với đại tẩu con lo liệu việc quản gia, sau này về nhà chồng đỡ phải cái gì cũng không biết!" Hoa thái sư lên tiếng, nụ cười trên mặt Hoa Ấu Mỹ nhạt đi.
Phụ thân thân là thái sư đương triều, hai ca ca cũng đều làm quan, vậy mà lại chọn cho nàng một gã cử tử hàn môn, nàng trăm loại không cam lòng!
Với thân phận của nàng, hoàn toàn có thể gả vào những gia đình quyền quý, thế mà phụ thân cứ khăng khăng cố chấp, ngay cả mẫu thân cũng khuyên không nổi. Mặc dù đã định thân, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân, mấy lần phản kháng đều không có kết quả, đành cúi đầu không lên tiếng, Hoa thái sư thấy vậy trong lòng liền có mấy phần không vui.
Nữ nhi lại tham lam hư vinh, những gia đình quyền quý kia việc ác rất nhiều, tính tình nàng nóng nảy, thật sự gả đi nhất định là chịu khổ. Chính mình suy nghĩ cho nàng nên mới chọn Đổng Ngọc Cẩm, người này tuy xuất thân hàn vi nhưng tài hoa hơn người, lại khiêm tốn ham học, đợi một thời gian nhất định có thể một bước lên mây.
Có mình chống đỡ, nữ nhi gả đi sẽ được nâng niu, sống tiêu dao tự tại, thế mà đứa nhỏ này lại không hiểu được nỗi khổ tâm của mình, trước mặt con cái, Hoa thái sư cũng không tiện quở trách quá mức.
Hoa thái sư trừng mắt nhìn lão thê một cái, ý tứ là, sao không dạy dỗ con cái cho tốt? Lão phu lão thê Lý thị tự nhiên hiểu rõ ý của lão gia, trong lòng cũng có chút oán trách. Nữ nhi mà nàng nâng niu trong lòng bàn tay, gia môn hiển hách nào mà không gả được, lại cứ phải chọn một gã cử tử hàn môn, nói ra cũng mất mặt.
Chỉ là nàng nhất mực coi trọng chồng, đã định thân rồi, chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt đẹp. Đổng Ngọc Cẩm tướng mạo tuấn tú, nghe nói văn tài cũng không tệ, ánh mắt của lão gia chắc chắn không sai, đã hứa hôn rồi có làm mình làm mẩy cũng vô ích, thôi thì lựa lời khuyên nhủ nữ nhi vậy.
Ngồi ở một bên, chơi đùa với đệ đệ, Minh Nguyệt chú ý đến biểu cảm của mọi người, nhìn vẻ mặt không cam lòng của Hoa Ấu Mỹ, trong lòng cười lạnh, tổ phụ đối với con cái là thật lòng yêu thương. Với tính tình của Hoa Ấu Mỹ, thật sự gả vào gia đình quyền quý còn không biết bị bà bà hành hạ như thế nào.
Gả vào Đổng gia, Đổng gia lão phu nhân cũng là người có tính cách mềm mỏng, tương lai cô phụ Đổng Ngọc Cẩm nhớ kỹ ơn tri ngộ của tổ phụ, cho dù Hoa Ấu Mỹ đôi lúc làm quá đáng, cũng chưa từng trách cứ. Trong kịch bản, lại để cho nàng một đời sống an nhàn sung sướng.
Bây giờ còn không bằng lòng, sau này cũng không ít lần ỷ vào quyền thế của phu quân mà ức h·i·ế·p người khác. Nghĩ đến trong kịch bản, cô phụ Đổng Ngọc Cẩm quả thực là người tài giỏi trị quốc, nhi tử của nguyên chủ khi còn nhỏ đều dựa vào hắn một lòng phò tá mới ngồi vững được trên ngai vàng, quay sang nhìn tổ phụ tinh thần quắc thước, Minh Nguyệt trong lòng khẽ động.
Tổ phụ Hoa thái sư chưa đến năm mươi, thân thể tráng kiện, đáng lẽ sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, đáng tiếc vào năm thọ sáu mươi tuổi, ông bị đau bụng, ban đầu cũng không coi là gì, sau này càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc đó nguyên chủ mới lên làm hoàng hậu, việc trong cung bộn bề, chờ khi biết tin mang theo thái y trở về, bệnh tình của tổ phụ đã quá nặng, nằm liệt giường chưa đầy một tháng liền buông tay rời khỏi nhân gian.
Lúc bấy giờ, nguyên chủ cảm thấy như trời sụp đổ, còn chưa hết đau buồn, thì ruột thịt muội muội lại nạy ra góc tường, hại nàng c·h·ế·t thảm.
Sau này mỗi một lần trọng sinh, tổ phụ đều đã qua đời, nghĩ đến nguyên chủ hẳn là có tiếc nuối, trong nháy mắt Minh Nguyệt liền nghĩ ra cách làm nhiệm vụ, kịp thời cứu tổ phụ, để ông được sống lâu trăm tuổi.
Nguyên chủ không trở về, Minh Nguyệt có thể sống một đời tiêu dao tự tại, đương nhiên là không có ý định lấy chồng. Nhưng dù sao cũng là thời cổ đại, cho dù gia nhân có sủng ái, cũng không thể đồng ý cho nàng cả đời không lấy chồng.
Hoàng quyền tối thượng, trên đầu nàng còn đội danh hiệu thái tử phi tương lai, có thể suy tính đến việc tự mở lối riêng, suy tính làm một nữ đạo sĩ, tiện thể luyện chế chút đan dược kéo dài tuổi thọ.
Vì suy nghĩ, Minh Nguyệt cứ nhìn chằm chằm Hoa thái sư đến ngây người, thái sư cười ha hả nói, "Tiểu nha đầu cứ nhìn ta chằm chằm, có phải lại đang bày trò quỷ gì không?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận