Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 506: Bản cung sống đủ (length: 8150)

Nàng thất hồn lạc phách như vậy, đi ngang qua mấy bà tử thô sử(*) thấy vậy liền tốt bụng đỡ lấy, "Cô nương bị dọa sợ rồi sao?"
(*) Thô sử bà tử: người hầu gái làm việc vặt.
Phẩm Cúc gật đầu lung tung, lòng rối như tơ vò, không đúng, hắn nhưng là con trai của trưởng công chúa, nếu thật sự c·h·ế·t cũng không thể tùy tiện để người khác khiêng ra như vậy.
Nàng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Đại nương, đây là người nào xảy ra chuyện vậy, ta nghe loáng thoáng nói là đại công tử trong phủ?"
Bà tử kia vội nói, "Đừng nói mò, đại công tử vẫn đang sống tốt trong phủ kia kìa."
Trong lòng Phẩm Cúc khẽ động, vội hỏi, "Đại nương thứ tội, ta vừa rồi đi ngang qua thấy có người khiêng t·h·i thể, nói là công tử gì đó... ?"
Bà tử khẽ nói, "Vậy chắc chắn cô nương nghe lầm rồi, tên ma quỷ kia là kẻ đến nương nhờ, họ hàng xa không ai lui tới của phò mã gia. Chỉ vì đọc qua được vài quyển sách, nên phò mã mới cho gã họ Tống kia ở bên cạnh đại công tử."
Phẩm Cúc như bị sét đánh ngang tai, "Hắn họ Tống? Không phải là chủ tử trong phủ trưởng công chúa sao?" Nàng run giọng hỏi.
Bà tử khinh thường cười nói, "Không sai, nghe nói cả nhà hắn đều c·h·ế·t hết, hắn ta phải bán hết gia sản lấy tiền lộ phí đến nương nhờ, phò mã thấy vậy đáng thương mới tạm thời thu nhận, coi như là bạn cùng đọc với đại công tử."
Hóa ra người có tư tình với tiểu thư không phải con trai công chúa, mà là một kẻ nghèo hèn, một tên thư sinh nghèo nàn, vậy còn không bằng Đổng gia, Phẩm Cúc mặt cắt không còn giọt máu, thân thể lảo đảo muốn ngã, đúng là trời muốn sập rồi!
Phẩm Cúc không bỏ cuộc, lại tìm ba người để hỏi thăm, quả nhiên người c·h·ế·t tên là Tống Nghĩ Hiền. Nàng lại đến ngoài cửa phủ trưởng công chúa trông coi, tận mắt nhìn thấy Thạch Thượng Đức ra cửa, căn bản không phải Thạch công tử mà các nàng thường ngày hay nhìn, lúc này mới tin tưởng.
Hoảng hốt lo sợ, đã từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng nàng vốn là gia nô, cả nhà già trẻ còn ở Hoa phủ. Cho dù không sợ liên lụy người nhà, có khế ước bán thân thì dù bỏ trốn đến chân trời góc bể cũng sẽ bị bắt lại.
Nàng thất hồn lạc phách trở về, khóc lóc kể lại mọi chuyện, Hoa Ấu Mỹ tuyệt đối không tin, Lý thị cũng k·i·n·h hãi, lập tức p·h·ái người đi tra xét.
Quả nhiên, kẻ c·h·ế·t chỉ là một tên thân thích nghèo của phò mã, vậy mà nữ nhi lại bị một tên nghèo kiết xác lừa gạt, hận không thể một đập c·h·ế·t hắn.
Truy hỏi lại ba phen, xác nhận chuyện này không có người ngoài biết mới an tâm, vừa nghĩ mà sợ lại vừa may mắn, không cần chính mình ra tay, ông trời lại giúp thu thập ác nhân.
Kịp thời quyết đoán nói: "Nếu người đã c·h·ế·t, ta sẽ không truy cứu nhiều nữa, đ·á·n·h nghiệt chủng này đi, coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh. Ngươi phải thành thật ở trong nhà đợi gả đi." Mặc dù thực sự x·i·n lỗi con rể tương lai, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất.
Hoa Ấu Mỹ còn đang trong cơn hỗn loạn, không tin người trong lòng đã c·h·ế·t, càng không tin hắn chỉ là một gã thư sinh nghèo, thấp thỏm lo âu lại kinh ngạc nghe mẫu thân lạnh lùng nói, nàng trực tiếp suy sụp.
"Không! Đây là con của ta và chàng ấy, ngài quá tàn nhẫn, ta muốn sinh đứa bé ra."
Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, cho dù người trong lòng có giấu diếm thân phận, tình cảm đối với mình là thật. Tống lang vì tiền đồ của hai người mà đi đặt may quần áo mới, lại bị người h·ạ·i c·h·ế·t, nhất định phải vì Tống lang giữ lại một giọt m·á·u.
Nữ nhi nổi đ·i·ê·n, c·h·ế·t sống đòi sinh đứa bé ra, Lý thị không thể đ·i·ê·n theo, giận dữ nói: "Ngươi là một đứa con gái chưa chồng, làm sao có thể sinh con? Chẳng lẽ chúng ta Hoa gia không cần mặt mũi nữa sao? Còn có Minh Nguyệt là thái tử phi tương lai, ngươi c·h·ế·t không quan trọng, còn muốn liên lụy Minh Nguyệt, liên lụy cả nhà sao?"
Hoa Ấu Mỹ chỉ là một phút xúc động, cũng hiểu rõ nếu thật sự muốn sinh đứa bé là điều không thực tế. Nhưng nương nàng lại nhắc đến Minh Nguyệt.
Mặc dù là cháu gái, nhưng trong lòng nàng, Minh Nguyệt là cừu nhân, là người chiếm vị trí của nàng, bằng không người được vào cung hưởng phúc phải là mình.
Càng thêm buồn nôn vì Minh Nguyệt, "Không! Ta muốn sinh con ra, nếu nương dám h·ạ·i con ta, ta liền c·h·ế·t cho người xem."
"Vậy thì ngươi đi c·h·ế·t đi!" Lý thị khó thở.
Phẩm Cúc biết mình khó tránh khỏi cái c·h·ế·t, chỉ có thể ôm Hoa Ấu Mỹ, "Tiểu thư, người đừng tùy hứng, vẫn nên nghe theo lời lão thái thái, coi như làm một giấc mộng. Sau này thành thật gả chồng, có lão thái thái, Đổng gia cũng sẽ không bạc đãi người."
Nàng kỳ vọng hống được tiểu thư, cũng mong lão thái thái xem nàng một phiến tr·u·ng thành, sẽ lưu nàng một mạng. Đáng tiếc, Hoa Ấu Mỹ đã quyết tâm.
"Không! Ta muốn sinh con, nếu người không đáp ứng ta, ta liền đi ra ngoài làm ầm ĩ lên, làm cho cả thiên hạ đều biết, tiểu cô của thái tử phi tương lai chưa cưới mà đã có con. Để xem nàng có làm được thái tử phi hay không."
"Ngươi muốn ta tức c·h·ế·t!" Lý thị giận đến công tâm, phun ra một ngụm m·á·u. Lúc này, Phẩm Cúc suýt nữa thì c·h·ế·t vì sợ, vội vàng chạy tới.
"Lão thái thái, người đừng dọa ta." Uống một chén trà nóng do Phẩm Cúc rót, Lý thị mới đỡ hơn một chút, yếu ớt nói: "Ta kiếp trước nợ ngươi, thật sự là nợ ngươi, nên ngươi mới tới đòi nợ!"
Thấy mẫu thân tức giận đến mức này, Hoa Ấu Mỹ không chịu nổi, nhưng nàng cảm thấy mình rơi vào tình cảnh này đều là do Hoa Minh Nguyệt gây ra, nên càng không thể để cho nàng sống dễ chịu.
Qùy xuống khóc ròng nói: "Nương, cầu xin người cho con được sinh đứa bé ra, con bảo đảm sẽ thành thật gả chồng, không gây thêm phiền phức cho người nữa."
Lý thị trừng mắt nhìn nàng, một hồi lâu, rốt cuộc giọng cũng dịu đi, "Hy vọng ngươi giữ lời hứa."
Hoa Ấu Mỹ biết mẫu thân thật sự nổi giận, vội vàng gật đầu, "Con xin hứa với người."
Lý thị vì quá hao tâm tổn trí nên không dám chậm trễ, lại ba phen dặn dò giữ bí mật, đ·á·n·h chủ tớ hai người trở về.
Đến tối, cố ý mời Hoa thái sư tới, "Hai ngày trước có đi chùa Đại Phật bái Phật, được ra ngoài đi dạo một vòng cảm giác tâm tình rất tốt. Vừa hay Ấu Mỹ lại đổ bệnh, cũng không phải là bệnh gì lớn, nhưng đại phu nói con bé cần phải tĩnh dưỡng."
Hoa thái sư vội hỏi, "Có thật là không có việc gì không? Hay là ta vào cung thỉnh thái y tới xem một chút, dù trẻ tuổi cũng phải biết bảo dưỡng."
Làm thái y tới thì sẽ bị lộ tẩy, Lý thị vội nói, "Thật không có việc gì, chỉ là con bé đi ra ngoài ham chơi, gặp gió nên hơi ho khan. Giờ con dâu cả đang mang thai, ta sợ mấy đứa nhỏ bị lây, nên đã cho con dâu thứ tạm thời quản gia, còn ta mang Ấu Mỹ đến thôn trang ở vài hôm, để giải sầu một chút."
Hoa thái sư vốn không đồng ý, nhưng thấy thê tử tiều tụy cũng không tiện cự tuyệt, "Cũng được, đứa nhỏ kia tính tình bướng bỉnh, không biết nó có đồng ý đến thôn trang ở không?"
Lý thị vội nói, "Nó rất muốn được đi, đã đồng ý rồi. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị ta nuông chiều đến hư, nếu không dạy dỗ cẩn thận, sau này gả đi chẳng phải sẽ mang thù hận cho người ta sao."
Hoa thái sư có chút cảm xúc, gật đầu, "Nàng có thể nghĩ như vậy thì tốt, vậy cứ ở đó vài ngày đi."
Lý thị thở dài, "Đứa nhỏ này tính tình ngây thơ, nhất thời khó mà thay đổi được. Đến thôn trang cũng là có lo lắng, dù sao trong nhà này nhiều người nhiều miệng, muốn răn dạy nó cũng không được thể diện, may mà con bé chịu đồng ý. Cho nên ta mới cho nó đến ở thôn trang, đợi sau này gả chồng thì sẽ không được thoải mái như vậy nữa."
"Cũng được, tiếc là triều đình nhiều việc quá, nếu không ta cũng xin nghỉ để đi cùng các nàng." Hoa thái sư gật đầu.
"Không! Không cần, không thể chậm trễ chính sự của ông được. Ta chính là muốn mượn cớ con bé bị bệnh để đưa nó ra ngoài, rèn giũa lại tính tình. Nếu ông cũng đi thì không được hay cho lắm."
"Vậy cũng được, các nàng đừng ở đó lâu quá."
Lý thị gật đầu, trong nhà còn rất nhiều việc, nàng không thể rời nhà quá lâu, "Ta ở vài ngày rồi sẽ về, Ấu Mỹ có thể ở lại thôn trang thêm một thời gian nữa. Ông yên tâm giao Trương ma ma ở bên cạnh ta, bà ấy làm việc cẩn thận."
Vài ngày sau, Lý thị quả nhiên mang Hoa Ấu Mỹ đến thôn trang, thông qua hình nộm giấy xem một màn kịch lớn của Minh Nguyệt, cũng không khỏi im lặng.
Hoa Ấu Mỹ thật sự là bị hỏng não rồi, người kia đã c·h·ế·t còn muốn sinh cái gì chứ, chẳng lẽ sau một năm rưỡi nữa, nàng muốn ôm đứa bé trở về hay sao.
(còn tiếp).
Bạn cần đăng nhập để bình luận