Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 250: Dưỡng gia trưởng nữ (length: 8605)

"Tiếp tục nhiệm vụ!" Minh Nguyệt lạnh nhạt nói.
Phương Đầu nhìn thấy nữ chủ một đời long đong, nghĩ đến sự tức giận của chủ thần, nhịn không được mà nói, "Chủ nhân làm nhiệm vụ rất hoàn mỹ, không cần phải tìm nữ chủ gây phiền phức!"
Minh Nguyệt khẽ nói, "Là nàng tự làm tự chịu, ta cũng không có chia rẽ quan phối, cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau nha!"
Phương Đầu hết cách, nam nữ chủ trải qua một đời long đong, cuối cùng chỉ là kết nhóm sống qua ngày, hoàn toàn không có hạnh phúc gì đáng nói!
Biết nói không lại nàng, dứt khoát không nói nữa!
"Tích tích! Xin chú ý nhiệm vụ đang được truyền tải!"
Trước mắt Minh Nguyệt tối sầm lại, tiến vào một thân thể, phát hiện nàng đang nằm ngủ trên giường, trời tối người yên, bên trong gian phòng chỉ có một mình nàng!
Nhắm mắt, tiếp nhận kịch bản!
Đây là thời đại Dân quốc, nguyên chủ Dương Minh Nguyệt, vốn là thiên kim xuất thân từ gia đình giàu có!
Bởi vì quân phiệt cát cứ, chiến loạn, nhà máy của phụ thân nàng đóng cửa, sau đó lại đầu tư thất bại, tuyên bố phá sản!
Cả nhà theo biệt thự xa hoa dọn đến khu ổ chuột, phụ thân chịu không nổi đả kích, bắt đầu say rượu, tê liệt chính mình!
Theo cuộc sống an nhàn sung sướng của phú gia thái thái, tiểu thư, thiếu gia biến thành kẻ nghèo hèn, toàn gia đều loạn!
Đại thái thái Vương thị, có một trai một gái, con gái Dương Minh Nguyệt, chính là nguyên chủ, vừa tròn mười sáu, con trai út Dương Minh Hữu mười tuổi!
Nhị thái thái Hình thị, có một con gái Dương Minh Lộ, năm nay mười ba tuổi, những người này ai có khả năng chống đỡ lấy cả một gia đình?
Trong nhà mất đi nguồn kinh tế, gia chủ lại ngày ngày uống đến say sưa, mọi người đều cảm thấy tiền đồ xa vời!
Hết lần này tới lần khác vào lúc này, mẫu thân của Dương Minh Nguyệt, đại thái thái đột phát bệnh cấp tính, không kịp đưa đến bệnh viện thì người đã không qua khỏi!
Lúc này trong nhà càng thêm loạn, phụ thân Dương An trực tiếp say bất tỉnh nhân sự, nhị thái thái Hình thị mang nguyên chủ lo liệu, miễn cưỡng đem đại thái thái an táng, trong nhà một phiến mây đen thảm đạm!
Nhị thái thái một bả nước mắt, một bả nước mũi, nói nàng là trưởng nữ, phụ thân đồi phế, chỉ có thể dựa vào nàng gánh vác gia đình!
Nguyên chủ bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ học trở thành giao tế hoa, lúc trước những công tử nhà giàu theo đuổi nàng đều trở thành thượng khách của nàng!
Chỉ là thái độ đối với nàng đã thay đổi, vì kiếm tiền nuôi gia đình, nguyên chủ chỉ có thể xấu hổ nén giận, tiếp đãi bọn họ!
Có tiền nguyên chủ mang về, trong nhà thuê một tiểu viện riêng biệt, hoàn cảnh tốt hơn nhiều, muội muội cùng đệ đệ có thể tiếp tục đi học, phụ thân có rượu uống!
Qua một thời gian, những công tử nhà giàu kia mất đi hứng thú với nàng, nguyên chủ bất đắc dĩ chỉ có thể đi làm vũ nữ, xoay vần bên cạnh đủ loại đàn ông!
Nàng từng được giáo dục tốt, lại xinh đẹp, được đàn ông theo đuổi, trở thành hoa khôi, tiền kiếm được cũng đủ cho cả nhà chi tiêu!
Cuộc sống như vậy kéo dài vài năm, nguyên chủ bị bệnh, đám đàn ông nhao nhao rời đi, mà nàng cũng có ý định lui về!
Mấy năm kiếm tiền đã đủ để cả nhà sống tốt, nhưng khi nàng nói không đi kiếm tiền nữa, thái độ của người nhà thay đổi!
Nhị thái thái ngày ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, muội muội và thân đệ đệ cảm thấy nàng làm vũ nữ thật mất mặt, không ai quan tâm đến nàng!
Đúng lúc này, muội muội Dương Minh Lộ làm quen một vị thiếu soái, còn giới thiệu cho phụ thân làm ăn!
Rất nhanh, trong nhà lại lần nữa phát đạt, nhị thái thái được phù chính, muội muội thuận lợi đính hôn cùng thiếu soái, đệ đệ cũng vào được trường học tốt nhất!
Chỉ có nàng, người nhà cảm thấy trên người nàng có vết bẩn, nhốt nàng ở trong nhà, đối ngoại tuyên bố tỷ tỷ ra nước ngoài du học!
Nàng bởi vì ốm đau, trở nên vừa già vừa xấu, người ngoài không quen biết đều cho rằng nàng là lão mụ tử trong nhà!
Khi đó, nguyên chủ mới hối hận, tuổi trẻ không biết trân quý, thân thể hao tổn, không có tiền chữa bệnh, cũng không thể thoát đi!
Vào ngày muội muội đại hôn, nàng một mình chết trong căn nhà phá, chết không cam lòng, bọn họ là cốt nhục chí thân, người một nhà, vì sao lại đối xử với nàng như vậy?
Khi trong nhà nghèo túng, là nàng lấy bản thân gánh chịu mọi chi tiêu trong nhà, duy trì thể diện cho người nhà, để đệ đệ muội muội được tiếp nhận nền giáo dục tốt!
Chờ đến khi không cần, cả đám đau mắng nàng tự cam lòng sa đọa, nàng khi đó mới 16 tuổi, gánh vác trách nhiệm nuôi sống cả nhà, làm vũ nữ là bất đắc dĩ!
Nhưng bọn họ lại không biết cảm ơn, tùy ý để nàng chết thảm, nguyên chủ không cam lòng, mới có nhiệm vụ lần này!
Tiếp nhận kịch bản, Minh Nguyệt mở mắt, nhìn trắc ốc lầu các, thời điểm này, Dương gia đã phá sản, đại thái thái vừa mới hạ táng!
Chờ đến hừng đông, nhị thái thái Hình thị sẽ đến khóc lóc kể lể với nàng, gia cảnh gian nan, dỗ dành nguyên chủ đồng ý gánh vác gia đình!
Minh Nguyệt nhếch khóe môi, đổi lại là mình, sẽ không giống như nguyên chủ hồ đồ như vậy!
"Nguyên chủ có nguyện vọng gì?"
Phương Đầu vội nói, "Nguyên chủ hy vọng hoàn thành việc học, không hy sinh vì người nhà nữa, cũng không muốn bị bạn bè trước kia chế giễu gia đạo sa sút!"
Minh Nguyệt mỉm cười nói, "Không cần trả thù đám bạch nhãn lang kia sao?"
Phương Đầu vội nói, "Không cần! Dù sao cũng là người một nhà, nguyên chủ chỉ yêu cầu bản thân sống thoải mái, không yêu cầu trả thù người nhà!"
"Nhiệm vụ kết thúc, nàng trở về sao?" Minh Nguyệt lại hỏi.
Phương Đầu nói, "Thời đại này quá mức rung chuyển, nguyên chủ rất do dự, nếu có hoàn cảnh ổn định, nàng sẽ cân nhắc trở về!"
Minh Nguyệt hiểu rõ, nguyên chủ cuối cùng có trở về hay không, quyết định bởi độ hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Lại hỏi, "Nữ chủ là Dương Minh Lộ đi!"
Phương Đầu thực cảnh giác, "Nàng tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì tổn thương nguyên chủ! Tuyệt đối không nên tổn thương nàng!"
Minh Nguyệt cười lạnh, chủ thần sau lưng hệ thống rất xem trọng nữ chủ, mỗi lần nhiệm vụ đều sẽ cường điệu nhắc nhở, không thể thương tổn nàng, chẳng lẽ nữ chủ là con gái ruột của chủ thần?
Vị chủ thần này, lén lén lút lút trốn sau màn, càng như vậy càng khó chịu, hoàn thành nhiệm vụ đồng thời, ít nhiều cũng muốn ngáng chân nữ chủ, tỷ như chia rẽ CP các loại!
"Được, ta biết!" Minh Nguyệt nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ!
Phương Đầu từ đầu đến cuối không yên tâm, lại không dám lải nhải nhiều, chỉ có thể nhẫn nại tính tình chờ đợi!
Lúc tờ mờ sáng, Minh Nguyệt liền bị đánh thức, theo biệt thự dọn đến ngõ hẻm chật hẹp, thân kiều nhục quý, nguyên chủ vẫn là không thích ứng được!
Thị dân vì sinh tồn, trời chưa sáng đã phải thức dậy, phòng ốc ở đây cách âm quá kém!
Người lớn trách mắng, trẻ con khóc, nhóm lò, đổ bô, các loại tiếng đi lại, tuy ầm ĩ, lại thật sự tràn ngập hơi thở cuộc sống!
Minh Nguyệt nằm không nhúc nhích, rất nhanh nghe được nhị thái thái rời giường, nàng vốn là nha hoàn hồi môn của đại thái thái, bò giường thành công làm tiểu thiếp!
Qua vài chục năm phú quý, trong nhà đột nhiên phá sản, dọn đến trong ngõ, chỉ có nàng nắm chắc kinh nghiệm sống, làm công việc hàng ngày trong nhà!
Nghe nàng giặt giũ, phòng bên cạnh Dương Minh Hữu cùng Dương Minh Lộ cũng bị ầm ĩ thức giấc, phàn nàn điểm tâm đơn sơ!
Minh Nguyệt giống trong kịch bản, nằm không nhúc nhích, một lát sau, nhị thái thái sẽ bưng tới một bát cháo hoa, an ủi nàng.
Đồng thời than thở cuộc sống gian nan, trong nhà rất nhanh không có tiền, lão gia lại ngày ngày uống rượu, không quản sự!
Mấy ngày nữa sẽ khai giảng, học phí của tỷ đệ bọn họ còn chưa có!
Tiền thuê nhà, điện nước, chi tiêu hàng ngày lại phải mua gạo mua bột, khắp nơi đều phải tiêu tiền, khóc lóc kể lể mình không biết chữ, không kiếm ra tiền!
Lại nhắc tới trước khi đại thái thái Vương thị sắp chết, căn dặn nguyên chủ phải chăm sóc tốt đệ muội, vừa tỏ ra yếu thế, vừa kể khổ, vừa khẩn cầu!
Cuối cùng khiến nguyên chủ đồng ý gánh vác gia đình!
Lúc này, với tư cách là chủ gia đình, Dương An còn say rượu chưa tỉnh, hai tỷ đệ kia đang phàn nàn cơm nước không ngon, nhị thái thái lựa lời khuyên nhủ!
Một lát sau, bên ngoài mới yên tĩnh, cửa phòng Minh Nguyệt bị gõ vang, Hình thị tới than khóc!
"Đại tiểu thư! Đã tỉnh chưa?" Hình thị bò giường thành công, còn để đại thái thái tiếp nhận, thái độ luôn tỏ ra thấp kém này, rất có tác dụng!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận