Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 833: Bị buồn nôn đến sân trường vương tử (length: 8161)

"Một vết thương nhỏ không có gì đáng ngại." Minh Nguyệt không để ý, giúp Thịnh múc canh gà.
"Mới mấy ngày mà ngươi đã sinh long hoạt hổ, ngày mai ta dẫn ngươi đi bệnh viện phúc tra." Hề Vọng xem sắc mặt nhi tử hồng hào, tinh thần cũng tốt, thực vui vẻ.
Miệng vết thương khép lại rất nhanh, phỏng đoán bác sĩ thấy cũng sẽ kinh ngạc, bất quá nguyên chủ trẻ tuổi có sức sống, khôi phục nhanh là chuyện bình thường, Minh Nguyệt cũng không sợ kiểm tra.
"Tiểu tổ tông của ta, ngươi mau ngồi, ta làm!" Cố Quyên bưng một mâm sườn xào lớn, thấy bệnh nhân thế mà còn làm việc, nhịn không được phàn nàn.
"Ngươi làm ba kiểu gì vậy, nhi tử bị thương còn bắt nó múc canh."
"Cũng không phải ta sai sử, là hắn tự mình chủ động, ngươi xem hắn sinh long hoạt hổ, sợ cái gì."
"Ngươi không đau lòng nhưng ta đau lòng!" Cố Quyên tự mình múc canh cho nhi tử, gắp đùi gà lớn, "Ngươi phải ăn nhiều vào, đem máu đã mất bù lại."
"Lão Hề, ngày mai ta cùng các ngươi cùng đi bệnh viện, miệng vết thương lớn như vậy, nếu để lại sẹo thì làm thế nào?"
"Con trai có sẹo thì sợ cái gì." Đàn ông và phụ nữ có ý tưởng khác nhau.
"Không được, nhi tử của ta tuấn mỹ như vậy, trên người tuyệt đối không thể để lại sẹo!"
Cố Quyên vội vàng, "Không được, phải tìm bác sĩ chỉnh hình, nhất định phải làm cho hắn khôi phục như ban đầu."
"Hiện tại nói những chuyện này còn quá sớm, trước xem xem khôi phục thế nào đã."
"Đúng rồi, đôi huynh muội họ Khúc kia xử lý thế nào rồi?" Cố Quyên còn nhớ rõ nhi tử là bị ai hại, "Thật sự cứ thế bỏ qua cho bọn họ sao?"
Hề Vọng nói, "Tạm thời tìm người nhìn chằm chằm, nếu như bọn họ còn dám có động tác gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
"Đó có thể là một con rắn độc, ngươi không sợ nhi tử lại gặp họa à!" Cố Quyên hầm hừ.
"Ba, bọn họ gần đây không có động tác gì lớn chứ ạ."
"Tạm thời không có, một đứa làm ở xưởng máy, một đứa làm ở cửa hàng thú cưng, trước mắt đều rất đàng hoàng."
"Đúng rồi, cái nữ nhân kia chụp lén nhi tử của chúng ta nhiều ảnh như vậy, còn bắt chước bút tích của Minh Nguyệt viết thư tình, loại đồ vật buồn nôn này cần thiết phải hủy mới được!"
Có nữ hài thầm mến nhi tử của nàng, là đáng giá tự hào, nhưng Khúc Tiểu Phương này không phải là thầm mến, quả thực là biến thái!
Hề Vọng trịnh trọng gật đầu, "Ta sẽ xử lý."
Đang cân nhắc tìm người đem những đồ vật có liên quan đến nhi tử trộm trở về, loại đồ vật này không có giá trị gì, bọn họ cũng không thể báo cảnh sát.
Hai bên đều không hợp pháp, chỉ có thể 'kiếm tẩu thiên phong'.
"Nhà chúng ta có chuột không?" Sau khi ăn cơm xong Minh Nguyệt hỏi một câu, Cố Quyên giật mình, "Chuột gì, ngươi nhìn thấy chuột ở đâu?"
"Đừng nghe con trẻ nói mò, không phải nông thôn thì lấy đâu ra chuột."
"Vậy cũng không nhất định, nghe nói có nhà ở tầng cao còn có chuột vào, không được, anh theo giúp em đi xuống tầng hầm xem xem!"
"Xú tiểu tử, chỉ tại ngươi nói hươu nói vượn." Hề Vọng bị lão bà thúc giục, phàn nàn nói.
Minh Nguyệt vô tội cười cười, "Ta chỉ là thuận miệng nói thôi."
Hai vợ chồng bọn họ đi xuống tầng hầm kiểm tra, Minh Nguyệt ra ngoài, đi dạo một vòng trong khu vực cây xanh của tiểu khu.
"Minh Nguyệt, con đi đâu vậy? Sao không nói với chúng ta một tiếng." Mới vừa trở về, liền bị cha mẹ nguyên chủ chất vấn.
"Con đi ra ngoài tản bộ tiêu thực."
"Ai nha, con muốn đi tản bộ sao không gọi chúng ta đi cùng, bên ngoài còn có kẻ biến thái theo dõi đó!" Cố Quyên 'thảo mộc giai binh'.
Minh Nguyệt bật cười, "Bảo vệ ở đây rất tốt, nàng ta căn bản không vào được."
"Tóm lại, con vạn sự phải cẩn thận một chút." Hề Vọng gật gật đầu.
Về đến phòng, Minh Nguyệt đem con côn trùng nhỏ vừa bắt được cho vào trong bình, thế giới này rất bình thường, không có linh khí, vậy thì luyện chế cổ trùng.
Bình dưỡng cổ đặt ở tầng cao nhất của giá sách, dùng đồ vật che chắn, tránh để Cố Quyên phát hiện.
Ngày thứ hai đi bệnh viện, miệng vết thương quả nhiên đã khép lại gần hết, bác sĩ tán thưởng thể chất của người trẻ tuổi tốt, năng lực hồi phục mạnh.
"Ba, con có thể đi học được rồi!"
Cân nhắc đến nhi tử đang học lớp 12, là thời điểm chạy nước rút quan trọng, Hề Vọng đồng ý, Cố Quyên lại có chút do dự.
"Không tốt, vết thương của con mới khép lại, phải chú ý, ở trường học đông người, dễ bị va chạm, còn có kẻ biến thái kia nhìn chằm chằm, không bằng cứ học ở nhà đi."
"Khúc Tiểu Phương đã sớm bỏ học rồi, em lo lắng vớ vẩn."
Ngày thứ hai, Cố Quyên tự mình lái xe đưa Minh Nguyệt đến cổng trường học.
Minh Nguyệt mặc đồng phục, bước đi nhẹ nhàng vào sân trường, đồng phục lấy rộng rãi thoải mái làm chủ, học sinh bình thường mặc lên đều không có gì đặc biệt.
Nguyên chủ thường xuyên vận động, dáng người cao gầy thon dài, lại có khuôn mặt tuấn lãng vô hạ, cho nên dù là quần áo bình thường mặc trên người hắn cũng không bình thường.
Hắn giống như vương tử bước ra từ trong manga, mới xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
"Là Hề Minh Nguyệt, hắn hình như lại đẹp trai hơn!"
"Đúng vậy, nghe nói Minh Nguyệt vương tử bị tai nạn xe cộ, ta lo lắng muốn chết, thấy hắn không sao ta mới yên tâm!"
"Hắn giống như vương tử trong manga vậy!"
"Đúng vậy, tự mang khí chất quý tộc, giống như được bao phủ bởi một tầng hào quang, ai nha, ta muốn choáng mất."
Đám tiểu mê muội cuồng si đang xì xào bàn tán.
Minh Nguyệt âm thầm bật cười, so với loại biến thái như Khúc Tiểu Phương, mấy tiểu cô nương này thật đáng yêu.
Cân nhắc đến thiết lập nhân vật của nguyên chủ, Minh Nguyệt nhìn không chớp mắt, đi qua hành lang đến lớp học của mình.
"Hề Minh Nguyệt! Cậu đã về rồi, vết thương của cậu tốt lên chưa?" Người mở miệng là lớp trưởng, cũng là hoa khôi được công nhận của trường.
Cô nương này dáng người cao gầy, tết tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to tròn sáng ngời, vẻ mặt kinh hỉ chào đón.
Nàng cũng là một trong những người ái mộ nguyên chủ, còn rất cố chấp viết thư tình cho hắn, nguyên chủ lần nào cũng trả lại, ý chính ngôn từ khuyên nàng nên tập trung vào việc học.
Những nữ sinh khác trong lớp cũng đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn qua, Minh Nguyệt vẫn như cũ nhìn không chớp mắt, đi tới chỗ ngồi của mình.
"Ca môn, cậu nhanh như vậy đã đến lớp rồi, tốt lên rồi sao, ta còn định đi thăm cậu đây!"
Nam sinh ngồi cùng bàn là bạn thân của nguyên chủ, trong kịch bản, hắn căn bản không chịu tin tưởng nguyên chủ sẽ thích Khúc Tiểu Phương.
Cho dù nàng ta có đưa ra cái gọi là thư tình và ảnh chụp, hắn vẫn không đồng ý, mãi đến khi nhìn thấy đứa trẻ rất giống nguyên chủ kia, hắn mới chấn kinh, cho rằng nguyên chủ cố ý giấu diếm, lừa gạt tình cảm của hắn.
Minh Nguyệt hướng hắn nhếch khóe miệng, "Một vết thương nhỏ không tính là gì."
Nguyên chủ vốn đã thập phần tuấn mỹ, khóe miệng hơi nhếch lên, càng thêm mị hoặc.
Đám nữ sinh vẫn luôn lén nhìn hắn cảm thấy mình sắp mê muội, lớp trưởng chưa từ bỏ ý định, chạy đến trước mặt Minh Nguyệt.
"Hề Minh Nguyệt, tớ nói với cậu mà cậu không nghe thấy sao, tớ chỉ là quan tâm cậu, thật ra tớ rất muốn đi thăm cậu, đáng tiếc cha mẹ cậu nói bệnh tình của cậu không nên bị quấy rầy."
Nàng cắn môi có chút ngượng ngùng, "Tớ vì cậu gấp một ngàn ngôi sao cầu nguyện, hy vọng cậu sớm ngày hồi phục, đây là tâm ý của tớ, xin cậu đừng cự tuyệt." Từ sau lưng lấy ra một bình thủy tinh, bên trong chứa đầy những ngôi sao cầu nguyện.
Bạn học trong lớp thấy vậy, không nhịn được ồn ào, "Lớp trưởng thật có tâm, cậu nhận đi!"
Minh Nguyệt nghiêm chỉnh mở sách ra, "Bạn học, xin lỗi, tớ muốn ôn tập bài vở, nếu như không có chuyện gì khác xin mời về chỗ!"
Nam sinh ngồi cùng bàn tâm tình phức tạp, Hề Minh Nguyệt là vương tử trong lòng các nữ sinh, được công nhận là vương tử của trường, còn hoa khôi là đối tượng mà đại bộ phận nam sinh ngưỡng mộ.
Nữ thần lại một lần nữa bị cự tuyệt, hắn không biết là nên vui hay nên buồn.
Vỗ vai Minh Nguyệt, "Quả nhiên là lòng dạ sắt đá, tiểu tử cậu vẫn trước sau như một không hiểu phong tình!"
Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta tuổi còn nhỏ, không nên suốt ngày suy nghĩ lung tung, nên tập trung vào việc học."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận