Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 466: Ta không hậm hực (length: 8384)

"Các nàng ở phía trước, căn nhà đó là ta mua, bên cạnh p·h·át sinh v·ụ á·n g·i·ế·t người nên không bán được, có thể cho thuê, tiền thuê nhà là đủ cho các nàng sinh hoạt."
Tào Phương Chính nói ra tính toán của mình, "Ta đang có mấy căn hộ thế chấp ở công trình này, để lại một căn hai phòng ngủ một phòng khách là đủ các nàng ở, những thứ này có thể đảm bảo các nàng cơm no áo ấm, hẳn là xứng đáng với Cố Đồng!"
Minh Nguyệt cười nhạt, "Đáng tiếc người ta không nghĩ như vậy, Cố Du Du nói ba nàng cứu ngươi, không chỉ ngươi, mà cả nhà chúng ta đều phải báo ân, hết thảy mọi thứ của nhà ta đều phải bồi thường cho các nàng."
"Nàng thật sự nói như vậy sao, ta tự nhận thấy mình đối xử tốt với các nàng, thậm chí vì các nàng mà không để ý đến thê tử và con gái mình, không ngờ lòng người khó lường!" Tào Phương Chính sắc mặt trầm xuống.
"Không tin tưởng ta sao, cũng đúng, Cố Du Du và mẹ nàng ta rất giỏi tỏ vẻ yếu đuối, chỉ cần k·h·ó·c lóc sướt mướt liền có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu, ta đoán ba ba không có ý định để các nàng ở biệt thự đâu nhỉ." Minh Nguyệt lại bắt đầu giở giọng âm dương quái khí.
Tào Phương Chính sững sờ, đích thật là như vậy, ban đầu là nghĩ đến việc cho các nàng thuê tạm một căn nhà để ở, cũng không biết làm thế nào lại đồng ý cho các nàng ở căn biệt thự mới sửa sang xong của nhà mình, cho nên mới chột dạ, không dám nói cho lão bà.
Minh Nguyệt ngữ khí càng khoa trương, hoài nghi Tào Phương Chính tập trung tinh thần báo ân, là bị tư tưởng thiên đạo ảnh hưởng, nên muốn nhắc nhở hắn.
"Hai mẹ con yếu đuối, đáng thương như vậy, không có năng lực sinh tồn, lại c·h·ế·t mất người đàn ông, trừ k·h·ó·c ra thì còn có thể làm gì chứ, ba ba là người có lương tâm, nguyện ý táng gia bại sản báo đáp ân tình, cho nên bọn họ mới không sợ gì cả, khẩu vị càng lúc càng lớn."
Những lời này làm Tào Phương Chính càng nghe càng thấy khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận, hành vi của mẹ con Phương Ái Liên, đúng như những gì con gái nói.
Bực bội lắc đầu, "Thôi, không quản các nàng nghĩ thế nào, ta chỉ có thể làm được như vậy."
"Mẹ bệnh, ngươi hãy mau đưa mẹ đi đi, để mẹ ở nhà không an toàn, đừng thấy mẹ bây giờ tinh thần rất tốt, nhưng chỉ khi nào biết được b·ệ·n·h tình thật sự của mình, mẹ sẽ không chịu n·ổi, còn nữa, ngươi đừng để mẹ quá mệt nhọc."
Minh Nguyệt khẽ nói, "Mặc dù ngươi quan tâm hơi muộn, nhưng xem ra ngươi đối với mẹ ta là thật lòng, nên ta có thể miễn cưỡng đồng ý."
"Ngươi trước kia vẫn luôn không có ở nhà, ta sợ mẹ suy nghĩ lung tung mới cố ý nấu nhiều đồ ăn một chút, chính là làm cho mẹ có việc để làm." Minh Nguyệt liếc hắn một cái.
Tào Phương Chính vừa khó chịu lại vừa vui mừng, may mắn có đứa con gái hiểu chuyện, "Con ngoan, ba ba sai rồi, làm các con phải chịu nhiều uất ức như vậy, ta nhất định sẽ bù đắp thật tốt."
"Về sau ta sẽ về nhà mỗi ngày, ngươi không cần phải áp lực, cứ thoải mái tinh thần, mọi việc trong nhà cứ giao cho ba ba."
Minh Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, xem thử hắn có thể nói được làm được hay không.
Buổi chiều Minh Nguyệt đi học, Tào Phương Chính ở lại bồi Hà Thụy Thu, n·g·ư·ợ·c lại làm cho bà có chút lo lắng, "Ngươi không phải nói dạo gần đây rất bận sao, không cần đến công ty à?"
Tào Phương Chính cười khổ, "Tiền là k·i·ế·m không hết, ở bên cạnh người thân càng quan trọng."
Người không đi, nhưng vẫn liên tục đ·á·n·h điện thoại, an bài xử lý công việc của công ty, lại liên hệ người đem căn biệt thự đứng tên mình rao bán, vị trí biệt thự Tây Sơn vô cùng tốt, thực sự rất hiếm, bán đi còn có thể k·i·ế·m được một khoản.
Buổi tối Minh Nguyệt trở về dùng cơm như thường lệ, Tào Phương Chính mới biết được con gái đã lâu không ở lại lớp tự học buổi tối, nghĩ đến tâm lý đứa trẻ này có vấn đề, cũng không dám gây thêm áp lực cho nàng.
Cười làm lành nói, "Ở nhà tự học cũng không khác biệt, trong nhà còn yên tĩnh hơn."
Sau bữa cơm, Minh Nguyệt trở về phòng vừa học tập vừa tu luyện.
Tào Phương Chính ở trong phòng cùng Hà Thụy Thu xem ti vi, hắn lén dùng di động tra cứu vấn đề về u não, lại tổng hợp các triệu chứng của con gái, xác nhận con mình bị trầm cảm, tâm tình rất nặng nề.
Hơn tám giờ, điện thoại Tào Phương Chính vang lên, là Phương Ái Liên đ·á·n·h tới, Tào Phương Chính không muốn thê t·ử phiền lòng, "Ta ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Hôm nay hắn ở nhà, điện thoại cứ chốc chốc lại vang lên, Hà Thụy Thu cũng không để tâm.
Đang xem bộ phim truyền hình c·ẩ·u huyết do Minh Nguyệt giới thiệu, lúc này đang đến đoạn mẹ chồng nàng dâu xé xác nhau, bà rất thích thú, phất phất tay, "Vậy ngươi ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng Minh Nguyệt học tập."
Tào Phương Chính như tên trộm lặng lẽ ra khỏi nhà, đi đến chỗ cầu thang mới thở phào một hơi, rồi nhấc máy nghe điện thoại.
"Alo, Tiểu Phương hả? Gọi điện thoại muộn như vậy có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm yếu ớt bất lực của Phương Ái Liên, "Tào đại ca, thật xin lỗi đã quấy rầy anh, tôi thật sự không tìm được người nào để bàn bạc, cho nên mới muốn mời anh qua đây một chuyến."
Giọng nói bất lực yếu đuối còn ẩn ẩn tiếng thút thít, có thể tưởng tượng đầu dây bên kia lúc này đang thấp thỏm lo âu, không hiểu sao, trong đầu Tào Phương Chính nghĩ tới lời nói của con gái, lập tức đè nén sự đồng tình xuống.
c·ứ·n·g rắn nói, "Có chuyện gì thì nói qua điện thoại cũng được, ta đang có việc quan trọng không thể rời đi."
Đầu dây bên kia Phương Ái Liên dường như sững sờ một lát, mới tiếp tục đáng thương nói, "Vậy thôi vậy, Tào đại ca có việc quan trọng, tôi không dám làm chậm trễ anh."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng không tắt điện thoại, hối hận nói, "Trách ta không có bản lĩnh, ba của con lại sớm ra đi, chuyện liên quan đến tiền đồ của con mà ta lại bất lực. Thôi không nói nữa, tôi, tôi cúp máy trước đây, anh đừng để bụng, tôi, tôi tự mình nghĩ cách khác."
Nàng muốn nói lại thôi, muốn dừng lại nói, ám chỉ việc chồng nàng mất, bản thân không có bản lĩnh giúp con, đây là mánh khóe quen dùng của nàng, nếu là bình thường, Tào Phương Chính sẽ lập tức áy náy, chạy tới giúp đỡ.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như lúc trước người c·h·ế·t là mình, thì con gái Minh Nguyệt sẽ rơi vào hoàn cảnh của Cố Du Du hôm nay, gặp phải chuyện gì, mẹ ruột thì ốm yếu nhiều bệnh không có bản lĩnh giải quyết, ba ruột lại không còn trên đời.
Hai mẹ con bất lực đáng thương, cầu cứu không có ai, thật thê t·h·ả·m biết bao.
Có lẽ hôm nay p·h·át sinh quá nhiều chuyện, thê t·ử mắc phải b·ệ·n·h nan y, con gái lại có chứng trầm cảm, đã đủ sứt đầu mẻ trán.
So với người thân của mình, khó khăn của mẹ con Phương Ái Liên có đáng gì.
Tào Phương Chính không hề nao núng, "Thực xin lỗi, ta thật sự có việc không thể rời đi, nếu như cô đồng ý nói qua điện thoại, ta có thể giúp được gì thì sẽ cố gắng giúp một tay."
Phương Ái Liên không nghĩ tới, mánh khóe lần nào cũng đúng của mình lại m·ấ·t linh, kinh ngạc một lát mới yếu ớt nói, "Là như vầy, Du Du lên lớp 12 áp lực lớn, cảm xúc bất ổn nên thành tích tuột dốc không phanh, nhìn thấy sách vở liền đau đầu cũng không học vào được."
Nàng cố ý dừng lại một lát, làm Tào Phương Chính cảm thấy đồng cảm, mới tiếp tục nói, "Tôi muốn nhờ Tào đại ca giúp một chút, xem có thể dùng quan hệ, cho con bé đi theo con đường nghệ thuật được không."
"Tôi nghe nói rất nhiều đứa trẻ có thành tích kém, cha mẹ đều tìm mọi cách, chuẩn bị đi theo con đường nghệ thuật, Tào đại ca có thể giúp Du Du nhà tôi...!"
Tào Phương Chính thầm than, suýt chút nữa quên mất Cố Du Du hiện tại đang bị tên đàn ông tồi l·ừ·a gạt yêu đương, thành tích tuột dốc không phanh, trách sao Phương Ái Liên lại lo lắng.
Giảm nhẹ giọng nói, "Ta nghe Minh Nguyệt nói Du Du ở trường có bạn trai, chuyện này không tốt, thời điểm mấu chốt sao có thể phân tâm chứ? Cô hãy nói chuyện rõ ràng với con bé, tốt nhất nên hỏi rõ ràng cậu trai kia là ai, nếu như các cô không tiện, ta sẽ đi tìm cha mẹ cậu ta nói chuyện."
Phương Ái Liên sững sờ, nghĩ đến Nam Cung Nặc là Du Du c·ư·ớ·p từ trong tay Tào Minh Nguyệt, trong lòng cười lạnh.
Ngữ khí vẫn là nơm nớp lo sợ, "Không thể đi, tôi chưa nghe con bé nói, hay là để tôi hỏi lại xem sao, Tào đại ca à, việc thành tích con bé sa sút cũng là không có cách nào khác, về chuyện Du Du đi theo con đường nghệ thuật, phiền anh phải hao tâm tổn trí nhiều hơn."
"Được, ta sẽ làm." Tào Phương Chính thuận miệng đáp ứng, hắn hiện tại bộn bề công việc, nhiều nhất là giúp tư vấn một chút, nhưng không rảnh tự mình đi làm.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận