Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 817: Nghĩ muốn ăn cơm no (length: 8060)

Trong nhà bị mất trộm làm lỡ việc nấu cơm, bữa trưa của Cát gia vì thế mà muộn. Lúc này, những người khác trong thôn đều đã ăn xong, nghe được tiếng Cát lão thái chửi rầm rì, tốp năm tốp ba kéo ra xem náo nhiệt.
Minh Nguyệt lưng một cái sọt lớn, chậm rãi lê bước tới cổng nhà, Cát lão thái đang chửi mắng, trông thấy nàng, lập tức gầm thét, "Nhị Nha, ngươi c·h·ế·t ở đâu vậy hả? Có phải ngươi đi ra ngoài không đóng cổng không!"
Minh Nguyệt học theo dáng vẻ của nguyên chủ, vẻ mặt sợ hãi lắc đầu, "Không có, ta đóng kỹ cửa rồi."
Cát lão thái giận dữ, thấy sọt của nàng không đựng đầy, quát: "Cỏ cho heo ít như vậy, tử nha đầu chạy đi chơi lười biếng chứ gì, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Minh Nguyệt lui lại hai bước, làm bộ thực sự hoảng sợ, "Không, không phải, ta đói quá, hai ngày không được ăn gì, ta không còn chút sức nào."
Nói xong, Minh Nguyệt trợn ngược mắt, thân thể nhỏ gầy cùng cái sọt lớn kia đổ xuống đất.
"Ai nha, đứa nhỏ này làm sao vậy?"
"Hai ngày không được ăn gì, chắc chắn là đói ngất rồi!"
"Hai ngày không cho ăn, đứa bé này phạm lỗi gì, thật đáng thương."
"Nhị Nha lớn hơn Minh Châu nhỉ, sao gầy thế?"
"Ta nhớ năm nay nó mười ba tuổi, tính là đại cô nương rồi, nhìn thân thể này, còn không bằng Hạnh Hoa nhà ta tám tuổi nữa!"
Dân làng xôn xao, vốn dĩ cuộc sống mọi nhà đều không hơn kém nhau nhiều, từ khi Cát lão đại trúng tú tài, cuộc sống của lão Cát gia ngày càng tốt lên, không tránh khỏi có người ghen ghét nói ra nói vào.
"Cát đại nương, cái này là bà không đúng, cùng là cháu gái, nhìn Minh Châu nhà bà được nuôi dưỡng trắng trẻo, mềm mại, lại nhìn Nhị Nha, một trận gió cũng có thể thổi ngã, hóa ra là bà không cho cơm ăn, thật là nghiệp chướng mà!"
Cát lão thái trợn trắng mắt, "Việc nhà ta không đến lượt ngươi quản!"
Cãi nhau ở cổng, mọi người Cát gia đều bị kinh động chạy ra, Cát Minh Châu chạy tới, "Nãi, làm sao vậy ạ?"
Đối với đứa cháu gái cưng, Cát lão thái lập tức đổi vẻ mặt tươi cười, "Bảo bối không có việc gì, về ăn cơm đi!"
"Vương thị, ngươi là người c·h·ế·t à, còn không mau lôi Nhị Nha vào."
Vương thị đang kỳ cọ nồi trong bếp vội vàng chạy ra, thấy con gái đổ ở cổng, vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép, "Con bé này, đến đi đường cũng không xong."
Qua đó kéo người, Minh Nguyệt mở mắt ra, vẻ mặt yếu ớt, "Nương, ta đói quá."
Bà bà không kiên nhẫn, Vương thị liền dìu nàng, "Cơm nước xong rồi, ngươi chạy đi đâu, không biết ở nhà làm việc à."
"Con bé đói ngất, sao còn bắt nó làm việc." Có người nói.
Vương thị lập tức cười làm lành, "Con bé ham chơi đến giờ, không đói bụng sao được, mau về nhà thôi."
Minh Nguyệt nắm chặt tay nàng, "Nương, ta không chạy loạn, nương không có nhà, nãi nãi hai ngày không cho ta ăn cơm, ta đói quá!"
Vương thị vẻ mặt hoảng sợ, "Đừng nói bậy, nãi của con sao có thể không cho con ăn cơm, chắc là con lại chọc nãi tức giận bị phạt."
Lời nói của Vương thị làm dân làng kinh ngạc, Nhị Nha là đứa con duy nhất của nàng, người mẹ ruột này lại còn trách móc?
Nhìn bộ dạng gầy trơ xương của con bé, so với đứa nhỏ nhà nghèo nhất trong thôn còn gầy hơn, rõ ràng là bị bỏ đói lâu ngày.
Liền nhao nhao bàn tán, "Nhà lão Cát này làm việc không ra gì, cùng là con cháu, những người khác ai nấy béo tốt, mỗi Nhị Nha đáng thương, không cho ăn cơm, bất công cũng không đến mức này."
"Đúng vậy! Cát lão đại đều trúng tú tài, trong nhà lại không t·h·iếu ăn, còn muốn bỏ đói c·h·ế·t cháu gái ruột, chậc chậc!"
"Vương thị! Ngươi là người c·h·ế·t à, mau vào nhà!" Trong phòng Cát lão thái nghe được tiếng bàn tán, giận dữ quát lớn.
Vương thị lập tức cứng rắn kéo Minh Nguyệt vào nhà.
Vào trong phòng, Minh Nguyệt thành thật cúi đầu, "Nãi, ta đói quá, không cắt được nhiều cỏ cho heo."
"Con bé này, chỉ biết ham chơi." Vương thị thấy nửa sọt cỏ cho heo, tiếc rèn sắt không thành thép.
Cát lão tam cũng đen mặt, "Hôm nay heo không đủ ăn, buổi chiều mau chóng đi cắt thêm."
Minh Nguyệt trong lòng thầm mắng, loại cực phẩm này sao xứng làm cha mẹ.
Giả vờ thật cẩn thận, "Cha! Có thể cho ta ăn cơm không, hai ngày không được ăn, không ăn nữa sẽ c·h·ế·t đói, cầu xin cha thương xót ta đi!"
Bên ngoài dân làng bám tường viện xem nhà hắn náo nhiệt, Cát lão đầu cũng nghe thấy tiếng bàn tán, thấy đứa cháu gái này gầy gò, khẽ nói, "Trẻ con làm sai thì trừng phạt một chút là được, sao có thể không cho ăn cơm, Nhị Nha cũng ngồi xuống ăn cơm đi."
"Cảm ơn gia gia!" Minh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi ở vị trí dưới cùng.
Mất hai con gà béo, Cát lão thái tâm trạng khó chịu, lão đầu tử đã lên tiếng nên không tiện nói nhiều, bắt đầu chia cơm.
Phần của những người khác không khác biệt lắm, đến Cát lão tam kia, có chút giận chó đá mèo, nhưng hắn còn phải làm việc, nên vẫn được một bát đầy như bình thường.
Đến Vương thị thì chỉ có nửa bát, Minh Nguyệt chỉ có non nửa bát cháo loãng.
Cát Minh Châu ăn bánh bao chay, những người khác đều là bánh cao lương, cái này cũng có định lượng, đàn ông hai cái, phụ nữ một cái.
Mẹ con Vương thị được một cái, cũng như bình thường, "Ăn cơm đi!" Cát lão đầu nói một tiếng, mọi người liền bắt đầu ăn.
Vương thị quen rồi, đem phần bánh ngô của hai mẹ con đưa cho chồng, Cát lão tam cũng thành thói quen nhận lấy.
"Cha! Ta đói quá, có thể cho ta ăn được không." Đột nhiên một giọng nói đáng thương vang lên, "Ta cũng muốn ăn bánh ngô, ăn cháo loãng không no."
Minh Nguyệt một hơi uống cạn nửa bát cháo, mắt long lanh nhìn chằm chằm bánh ngô trong tay Cát lão tam.
"Nhị Nha không được quậy, cha con phải xuống đất làm việc, không ăn nhiều một chút sao làm được!" Vương thị quát lớn.
Minh Nguyệt lại nước mắt rưng rưng nhìn nàng, "Nhưng nương ta đói quá, ta đầu váng mắt hoa, không ăn cơm không có sức cắt cỏ cho heo, hay là, nương nhường phần của nương cho ta đi."
Vương thị ngẩn ra, nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của con gái, nhìn đúng là rất gầy, chần chừ một lát, "Vậy, được rồi."
Đem phần cơm của mình đổ vào bát Minh Nguyệt, Vương thị không ăn mà nhường cho người khác, mọi người đã quen nên không ai lên tiếng.
Ai ngờ Minh Nguyệt đảo hai cái đã ăn hết, lại mở miệng, "Cha ơi, cha có ba cái bánh ngô, có thể chia cho con một chút được không, con còn đói."
Cát lão tam làm việc nặng nhọc, ăn nhiều, quen ăn phần của vợ con, đã ăn một cái bánh ngô, cái thứ hai còn chưa động đến.
"Cha ơi, ta lâu lắm rồi chưa được ăn bánh ngô, cầu xin cha chia cho ta đi, cha mẹ người khác đều nhường đồ ăn cho con cái, ta hai ngày không được ăn, cầu xin cha thương xót ta đi!" Minh Nguyệt mắt long lanh cầu xin.
Những người đang ăn cơm trong phòng đều cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là Cát Đức Dân, ban nãy hắn không đi ra ngoài, cũng nghe được bên ngoài bàn tán, cảm thấy mất mặt.
Cát lão đầu cau mày nói, "Nhị Nha hai ngày không được ăn sao, sao ta không biết?"
Minh Nguyệt thầm trợn trắng mắt, đứa nhỏ này trong nhà là người vô hình, ai mà chú ý.
Lập tức mắt long lanh, "Gia gia, ta không có nói dối, thật sự hai ngày không được ăn, hôm nay đi cắt cỏ cho heo, ta đi đường còn lảo đảo, thật sự không có sức làm việc."
"Cha có thể nhường đồ ăn một chút cho con được không, con không muốn giống như tỷ tỷ muội muội, s·ố·n·g dở c·h·ế·t dở."
"Con bé này, cái gì mà c·h·ế·t đói với không c·h·ế·t đói, lão Cát gia chúng ta bao giờ bỏ đói người khác!" Cát lão thái quát.
Minh Nguyệt cười làm lành, "Ta nói nhầm, ta chỉ muốn ăn bánh ngô của cha."
"Bà nó ơi, con bé này gầy quá, lát nữa bảo con dâu lão tam nấu nhiều đồ ăn một chút, đừng có mà keo kiệt." Cát lão đầu hiếm khi lên tiếng.
"Nương, trong nhà còn chưa đến mức không có cơm ăn, không được thì phần của con cho nó." Cát lão đại cũng bất mãn.
Tổn thất hai con gà mái, Cát lão thái trong lòng đang khó chịu, thế mà lại muốn lãng phí lương thực, mặt liền sa sầm xuống.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận