Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 419: Truy thê hỏa táng tràng (length: 8373)

Tổng giám đốc của tập đoàn Ông thị kết hôn, đây là một sự kiện lớn trong giới thượng lưu. Từ Thụy vốn không để ý, nhưng khi liếc thấy ảnh chụp cô dâu, đôi mắt hắn lập tức đỏ ngầu!
Hắn không thể tin được người mình yêu sắp kết hôn, lập tức, hắn vội vã quay về!
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn muộn một bước. Khi hắn trở về, hôn lễ đã kết thúc, đôi vợ chồng mới cưới đã lên máy bay ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật!
Từ Thụy đấm ngực giậm chân, trực tiếp mua vé máy bay tại sân bay, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Từ phụ ngăn lại, đưa người về nhà!
"Nhìn xem ngươi xem, cái bộ dạng gì thế này? Vì một người phụ nữ mà điên điên khùng khùng, nàng đã lấy chồng, ta không cho phép ngươi tiếp tục hồ nháo!"
Từ Thụy gầm nhẹ nói, "Tại sao không ngăn cản! Nàng là thê tử của ta!"
Từ mẫu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của con trai, tức giận nói: "Cái người phụ nữ kia có gì tốt? Đứng núi này trông núi nọ, tham mộ hư vinh, mới rời đi bao lâu đã trèo lên tổng giám đốc tài phiệt, nàng căn bản chính là kẻ vô tâm. Loại phụ nữ tham tiền tài này có hay không cũng không quan trọng!"
Từ Thụy đau khổ quát: "Dung Dung không phải loại người như vậy, là do ta làm tổn thương nàng quá nhiều nên nàng mới như vậy. Đợi ta tìm được nàng, nói rõ ràng ta đã khôi phục ký ức, nàng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý!"
"Câm miệng, người ta đã đăng ký kết hôn rồi, ngươi nhất định phải khiến cho nhà chúng ta tan nát mới cam tâm sao!" Từ phụ giận nói, "Cái gã đàn ông kia ngươi không chọc nổi đâu!"
Từ Thụy mặc dù điên cuồng, nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, nghĩ đến cảnh tượng ái ân người khác đầu ấp tay gối, hắn đau lòng không thôi. Thế nhưng hắn hiểu rõ thực lực của đối phương vô cùng lớn mạnh, hiện tại hắn chưa thể nào lay chuyển được!
Đau khổ ôm đầu, "Cha mẹ, hai người có thể giúp con một chút không, con muốn Dung Dung trở về, con chỉ cần nàng!"
Từ mẫu vô cùng hối hận, sớm biết thế thì lúc trước đã không nên nhằm vào Trương Niệm Dung, hại con trai phải đau khổ như vậy!
"Con à, trứng chọi đá, người phụ nữ này đã thay lòng, chín con trâu cũng không kéo lại được! Ngươi còn trẻ, về sau sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn!"
"Không, ta chỉ cần nàng!"
Từ phụ không chịu được khi thấy hắn như thế suy sụp, quát: "Xem xem, ngươi hiện tại đã thành cái bộ dạng quỷ quái gì rồi? Nếu ngươi không tỉnh lại, Thái Dương tập đoàn sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho sụp đổ, lúc đó ngươi lấy tư bản gì mà chống lại người ta!"
Từ Thụy cuối cùng cũng tỉnh lại, phải rồi, muốn cướp lại người yêu, bản thân cần phải có thực lực mạnh mẽ, mới có tư cách khiến Dung Dung quay về bên cạnh hắn!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt hắn lạnh lùng: "Cha mẹ! Con hiểu rồi, về sau sẽ không làm hai người phải thất vọng!"
Minh Nguyệt còn chờ xem kịch hay hai nam tranh một nữ, đáng tiếc phía Từ Thụy đột nhiên án binh bất động, tập trung tinh thần vào sự nghiệp!
Cho đến khi hai người kia hưởng tuần trăng mật trở về, hắn cũng không có bất kỳ động tĩnh gì!
Trở thành phu nhân nhà giàu, Trương Niệm Dung trong khoảng thời gian này sống rất thoải mái, người đàn ông đó vô cùng cưng chiều nàng, mọi thứ cấp cho nàng đều là tốt nhất!
Được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, thật sự là hạnh phúc. Lúc trước khi ở cùng với Từ Thụy, nàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, không ngừng bị tổn thương. Giờ đây, mỗi ngày nàng đều sống như trong thiên đường!
Mặc dù có đôi lúc, cảm thấy ý bất bình, nghĩ lại mà cảm thấy thẹn, hận chính mình đã quá tham lam!
Ông Dung Vũ yêu nàng không hề kém Từ Thụy, đột nhiên nàng nhớ tới một đoạn văn: phụ nữ nên gả cho người yêu mình, yêu mình nhiều hơn so với việc mình yêu hắn, như vậy mới thật sự hạnh phúc!
Nàng xác thực đang hưởng thụ hạnh phúc, cho dù ở nhà hay ra ngoài, bởi vì thân phận của trượng phu, nàng đều được mọi người săn đón, sự hư vinh được thỏa mãn rất nhiều!
Một ngày, đi theo Ông Dung Vũ tham gia một buổi tiệc tối thương mại, trong đám người, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Từ Thụy, Trương Niệm Dung mới giật mình hiểu ra, chính mình cùng hắn là không thể tránh khỏi!
Từ Thụy, ngay từ giây phút nữ chủ xuất hiện, ánh mắt đã quấn lấy thân hình nàng, hắn tự mình khắc chế, không có tiến lên!
Khi ánh mắt Trương Niệm Dung nhìn sang, hắn nâng chén rượu kính từ xa, biểu hiện giống như đối với một người hơi quen biết!
Trương Niệm Dung ngẩn ra, sau đó cười khổ!
Bản thân còn mong đợi xa vời điều gì nữa, hắn sớm đã lãng quên đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm trước kia, còn chính mình cũng nên đem đoạn tình cảm đó chôn cất thật sâu!
Nàng chỉ hơi giật mình, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười gật đầu với Từ Thụy, rụt rè mà không mất đi vẻ lịch sự!
Lập tức, nàng thu hồi ánh mắt, cùng Ông Dung Vũ thấp giọng nói chuyện với nhau!
Nhìn người trong lòng, khoác lên người bộ lễ phục lộng lẫy, mang trang sức quý giá, tựa như tiên tử trong ánh trăng, đứng bên cạnh lão già kia, cười nói xinh xắn. Từ Thụy, trái tim như bị vạn con rắn độc gặm nhấm, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Người đàn ông với vẻ ngoài nho nhã kia, trong giới kinh doanh lại là kẻ sát phạt quyết đoán, rất khó đối phó, mình còn chưa có đủ năng lực chống lại hắn, chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, chờ thời cơ!
Hắn hận không thể lập tức rời đi, nhưng lại tham lam muốn nhìn người yêu thêm một chút, khí tức cô độc toát ra trên người, khiến rất nhiều người phụ nữ mến mộ hắn nhưng lại không dám tiến đến!
Cuối cùng, cũng có một người phụ nữ trang điểm gợi cảm, lấy hết can đảm bước đến bắt chuyện: "Từ tổng, có thể mời anh khiêu vũ một điệu được không?"
Từ Thụy vốn định từ chối, ánh mắt đảo qua, thấy Trương Niệm Dung cùng Ông Dung Vũ cùng nhau bước vào sàn nhảy, hắn tâm niệm vừa động, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng: "Vinh hạnh của tôi!"
Người phụ nữ kia chỉ là đến thử vận may, không ngờ hắn lại đồng ý, không khỏi mừng rỡ!
Thẹn thùng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, cả hai cùng nhau đi vào sàn nhảy!
Trong giai điệu du dương, những nam thanh nữ tú trong sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ. Từ Thụy cố ý dẫn dắt, đến gần Trương Niệm Dung!
Có thể nghe thấy nàng cười nói một cách duyên dáng, nụ cười tươi đẹp đó, vốn dĩ chỉ dành cho một mình hắn, nhưng giờ đây lại dành cho người đàn ông khác!
Từ Thụy ghen ghét, không khống chế được bàn tay dùng sức, khiến bạn nhảy của hắn đau đớn, kêu lên!
Khó khăn lắm mới có cơ hội cùng khiêu vũ với người đàn ông độc thân hoàng kim, người phụ nữ kia cố nén đau khổ, cười duyên bắt chuyện với hắn!
Từ Thụy mặt lạnh như băng, khẽ quát: "Im miệng!"
Người phụ nữ không hiểu ý của hắn, chỉ có thể xấu hổ im lặng!
Từ Thụy nhân cơ hội lắng nghe người yêu nói chuyện, nghe được nàng nhắc đến chuyện của Tiểu Bảo, hắn bỗng chốc bàng hoàng!
Đúng rồi, bọn họ có kết tinh của tình yêu, Tiểu Bảo! Nên lợi dụng cơ hội này một chút, tranh thủ Tiểu Bảo về phía mình!
Phụ nữ khi làm mẹ, thường rất mềm lòng, dỗ dành đứa trẻ, khiến Tiểu Bảo cầu xin, Dung Dung nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, đến lúc đó cả nhà bọn họ sẽ được đoàn tụ!
Nghĩ đến đây, hắn không còn lòng dạ nào khiêu vũ, đột ngột bỏ lại bạn nhảy, cất bước rời đi!
Lúc nãy còn tưởng rằng mình trúng số, được Từ tổng để ý, cô gái xấu hổ đứng tại chỗ, bị những người đang khiêu vũ khác va phải, cô gái mới cuống quít rời đi!
Động tĩnh này làm kinh động đến Trương Niệm Dung, ngước mắt, chỉ thấy thân ảnh cô độc, lạnh lẽo của Từ Thụy đang bước nhanh rời đi, không kìm được trong lòng khẽ xao động!
Dù sao cũng là người mình đã từng yêu, gặp lại, khó tránh khỏi trong lòng nổi lên gợn sóng!
Ông Dung Vũ đã hiểu rõ quá khứ của thê tử, hắn không hề lo lắng về Từ Thụy, thấy sắc mặt thê tử khác thường, hắn chỉ giả vờ không biết.
Mỉm cười nói, "Tiểu Bảo thật nghịch ngợm, nhưng anh rất thích những đứa trẻ hoạt bát. Đón cả cha con em về nhà ở cùng đi, đông người thì mới có không khí gia đình!"
Hắn hạ giọng: "Mặc dù anh giàu có không ai sánh bằng, nhưng trong lòng lại rất trống trải, anh cứ nghĩ rằng sẽ cô độc cho đến hết quãng đời còn lại, may mắn gặp được em, có Dung Dung ở bên cạnh, anh mới cảm thấy mình hạnh phúc. Anh hy vọng gia đình chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc!"
Trương Niệm Dung vội vàng thu liễm cảm xúc, dịu dàng nói: "Vậy để hôm nào em sẽ nói với ba em, thật ra em cũng rất thích cả gia đình, vui vui vẻ vẻ ở cùng nhau!"
Ông Dung Vũ cười nói: "Trong nhà chỉ có một đứa trẻ thì vẫn còn vắng vẻ quá, sinh cho anh thêm mấy đứa nữa đi!"
Trương Niệm Dung ngượng ngùng cúi đầu: "Đáng ghét! Người ta đang nói chuyện đứng đắn với anh đó!"
"Anh nói tự nhiên là chuyện nghiêm túc, anh hận không thể ngày mai liền có tin vui, trước tiên sinh cho anh một tiểu cô nương đáng yêu giống như em, có được không?"
(Chương này kết thúc)
Bạn cần đăng nhập để bình luận