Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 661: Nàng muốn sống (length: 8045)

Minh Nguyệt ở phía sau cười nói: "Tuyết Mai muội tử một mình đi đường đêm nguy hiểm, cha hắn đi đưa tiễn, cần phải đem người an toàn đưa đến nơi."
Phó Tuyết Mai trong lòng vui mừng, nhìn Minh Nguyệt thuận mắt hơn nhiều.
Sau khi mọi người rời đi, Minh Nguyệt lập tức phân phó cặp song sinh mở đồ hộp, nàng độc chiếm một bình, còn lại một bình để cho bọn họ chia nhau ăn.
Bình thường nương rất keo kiệt, đột nhiên trở nên hào phóng, hai đứa trẻ vui vẻ ra mặt, "Có phải hai người rất thích Phó cô cô không?"
Hai người đồng thời gật đầu: "Ân, rất thích!"
"Ta thấy cũng rất thích, sau này hai người rảnh rỗi có thể thường xuyên đến tìm nàng, cũng có thể mời đến nhà chơi!" Minh Nguyệt hào phóng như vậy, tạo cho nam nữ chủ nhiều cơ hội tiếp xúc.
Nàng muốn nhìn xem Cố Kiến Quân có thể chịu đựng được không, nếu hắn trong hôn nhân vượt quá giới hạn, bản thân liền có lý do đánh người.
Nguyên chủ chỉ yêu cầu sống, có thể không muốn cầu bảo trụ hôn nhân gia đình, cứ mãi giả bộ đáng thương cũng thật vô nghĩa, kịch bản chẳng có tiến triển gì, Phương Đầu càng giống như bị câm, một chút nhắc nhở cũng không có.
Trong cái thời đại vật tư thiếu thốn này, ăn không ngon ngủ không yên, cũng chẳng có hoạt động giải trí gì, cuộc sống thật nhàm chán, chỉ có thể tự mình tìm chút niềm vui.
Đến lúc gần sáng, Cố Kiến Quân mang một thân hơi nước trở về, thấy thê tử và con đã nằm ngủ, vội vàng thay bộ quần áo sạch sẽ rồi mới lặng lẽ đi ngủ.
Minh Nguyệt sớm đã thông qua hình nộm giấy biết hắn đã xảy ra chuyện gì, trên đường đưa Phó Tuyết Mai trở về, cũng không biết là vô tình hay cố ý, Phó Tuyết Mai trượt chân ngã xuống mương.
Cố Kiến Quân chỉ có thể nhảy xuống cứu người, đáng tiếc bờ quá trơn, cánh tay hắn bị thương, một tay không dùng sức nổi, phải mất nhiều lần mới đưa được người lên.
Quần áo mỏng manh, một phen giày vò như vậy không tránh khỏi có tứ chi tiếp xúc, may là buổi tối không người nhìn thấy, nhưng Phó Tuyết Mai đã mặt đỏ tới mang tai.
Cố Kiến Quân đã lâu không tiếp xúc nữ nhân, ôm eo thon của nàng không khỏi tâm viên ý mã, vội vàng đưa người trở về, trên đường về nhà chạy đến hồ nước tắm rửa rồi mới về.
Quả nhiên chỉ cần cho bọn họ cơ hội, liền có thể cọ xát ra lửa, nữ chủ hẳn là xuân tâm manh động, nam chủ có thể ngăn cản nữ chủ quang hoàn hay không, Minh Nguyệt mỏi mắt mong chờ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, đám trẻ không cần đi học, tối hôm qua ăn đồ hộp lại nhớ thương hai túi sữa bột, Cố Nhị Bảo chủ động đề nghị: "Cha mẹ, con pha sữa bột cho mọi người nhé!"
Minh Nguyệt nói: "Cha con bị thương, hôm nay để ta làm cơm." Giả bộ muốn động thủ, lại làm ra vẻ tay chân vô lực.
"Để bọn trẻ làm đi! Đem sữa bột kia pha cho mẹ con uống, ta không cần!"
Minh Nguyệt khéo hiểu lòng người: "Ta không uống, cha con pha một chén đi, hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng cho chúng uống!"
Cố Kiến Quân ngẫm nghĩ một chút: "Vậy mỗi người một chén!"
Thế là tất cả đều vui vẻ, ăn xong điểm tâm, Cố Kiến Quân đi thu dọn vườn rau, Minh Nguyệt cầm ghế đẩu ngồi bên cạnh vườn rau, uể oải nhổ cỏ.
"Tối qua khi nào chàng về? Ta vốn định đợi chàng, có thể thực sự nhịn không được nên ngủ trước."
Cố Kiến Quân đột nhiên có chút chột dạ: "Đưa người đến nơi liền trở về."
Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt áy náy: "Ta thấy bọn trẻ thèm quá, liền để chúng ăn đồ hộp, chàng sẽ không trách ta chứ?"
Nhắc đến chuyện tối qua, không hiểu sao lại nghĩ tới cảm giác mềm mại tinh tế kia, Cố Kiến Quân nào dám nói trách cứ: "Ăn thì ăn đi!"
Hôm qua cô nương Tiểu Vương kia đã đến, mang theo một đôi vợ chồng trung niên tới cửa: "Cố khoa trưởng có ở nhà không?"
"Tiểu Vương à!"
"Đây là ba mẹ ta, hôm nay là cố ý tới cảm tạ ngài đã cứu ta." Tiểu Vương cô nương đổi một bộ quần áo mới, tóc chải mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng càng thêm rạng rỡ.
Cha mẹ nàng xem ra hẳn là phần tử trí thức, ăn nói không tầm thường: "Cố khoa trưởng, may mà có ngài trượng nghĩa cứu giúp, nếu không khuê nữ ta đã chịu thiệt lớn."
"Ngài khách khí, đây là việc ta nên làm, trong nhà đơn sơ, mời ngồi!"
Minh Nguyệt với vẻ mặt ốm yếu hướng bọn họ gật đầu chào hỏi, mẹ của Tiểu Vương cô nương nhìn không khỏi kinh ngạc: "Cô là người yêu của Cố khoa trưởng đi!"
"Phải!" Minh Nguyệt nhớ đến thiết lập của nguyên chủ, lập tức cúi đầu, làm ra vẻ vâng vâng dạ dạ.
Cha mẹ Tiểu Vương nhìn trong lòng đã hiểu rõ, vợ của Cố khoa trưởng quả nhiên là thôn phụ không có kiến thức, lại còn bệnh tật, lời đồn không sai, một bộ dạng sống không được lâu, tâm tư của khuê nữ có thể cân nhắc.
Là nam chủ, Cố Kiến Quân có vận số không tệ, thời đại này lưu hành cứu mạng chi ân, lấy thân báo đáp, Tiểu Vương cô nương đối với hắn vừa gặp đã yêu.
Cùng một nhà máy, nàng cũng biết vợ của Cố khoa trưởng là một người bệnh tật, đều nói nàng sống không được bao lâu, liền về nhà ngượng ngùng bày tỏ tâm tư của mình.
Cha mẹ nàng vốn không định đồng ý, nhưng không lay chuyển được con gái nên đánh bài chuồn tới cửa với danh nghĩa cảm tạ, tự mình đến xem xét.
Vừa thấy, điều kiện của Cố Kiến Quân quả nhiên không tệ, cao to, mặt chữ quốc, một thân chính khí, lại là khoa trưởng khoa bảo vệ, khuyết điểm duy nhất là có một đôi song sinh, làm mẹ kế của hai đứa trẻ mười tuổi không dễ dàng.
Còn về người vợ bệnh tật này của hắn, trong mắt bọn họ thuộc loại tùy thời tắt thở, căn bản không cần phải cân nhắc.
Hai bên, người thành khẩn nói lời cảm tạ, kẻ không ngừng khiêm tốn, cha mẹ Tiểu Vương đương nhiên không đến tay không, mang theo rất nhiều lễ vật.
Cặp song sinh đang chơi ở bên ngoài, nghe có khách vào nhà vội vàng chạy về, cha mẹ Tiểu Vương cô nương có lòng tác hợp con gái với Cố Kiến Quân, liền cùng hai đứa trẻ trò chuyện.
Sau khi vào thành phố học, hai đứa trẻ hiểu chuyện hơn nhiều so với ở nông thôn, là những nhân vật phụ quan trọng trong truyện, hai đứa trẻ này thực sự thông minh, có Cố Kiến Quân ở bên cạnh theo dõi, biểu hiện rất tốt.
Cha mẹ Tiểu Vương càng thêm hài lòng, tuy rằng mẹ bọn chúng không ra làm sao, nhưng hai đứa trẻ lại sạch sẽ, lễ phép, không giống như những đứa trẻ nông thôn khác, hoặc là sợ hãi rụt rè không coi ai ra gì, hoặc là ngang ngược vô lý, có lẽ đề nghị của con gái có thể cân nhắc.
Tiểu Vương cô nương càng hạ quyết tâm muốn lấy lòng cặp song sinh này, lấy ra kẹo sữa phân phát cho chúng, có đồ ăn ngon, hai đứa trẻ cũng cười tươi như hoa.
Minh Nguyệt xem toàn bộ quá trình, thỉnh thoảng có người chú ý đến nàng, liền làm ra vẻ tiểu tức phụ nông thôn, cúi đầu không dám nhìn người.
Cố Kiến Quân lại không biết Tiểu Vương cô nương và gia đình nàng đem chủ ý đánh tới trên người hắn, khách khí một phen, lấy ra 30 đồng trả lại cho nàng, lại muốn bọn họ mang hết lễ vật về.
Hai bên nhượng bộ một phen, cha của Tiểu Vương nói nếu không nhận lễ vật chính là coi thường bọn họ, cuối cùng tiền được mang đi, lễ vật để lại.
Lại có đồ ăn ngon, cặp song sinh mừng rỡ: "Nương! Kẹo sữa Vương a di cho ngọt thật, giống hệt vị sữa bột chúng ta uống buổi sáng."
Minh Nguyệt khẽ cười nói: "Vương a di và Phó cô cô, các con thích ai hơn?"
Hai đứa trẻ liếc nhau: "Đều thích!" Đưa đồ ăn ngon cho chúng, bọn trẻ sao có thể không thích.
Cố Kiến Quân phiền não nói: "Đã nói hết lời đem tiền trả lại, lại đưa tới nhiều đồ như vậy, cộng lại cũng không chỉ 30 đồng."
"Đây là ta nên được, cũng không thể vô duyên vô cớ cứu người một trận." Minh Nguyệt nói, "Cha con có năng lực cứu Tiểu Vương a di, người ta cố ý đưa đồ cảm tạ."
"Có nhiều đồ tốt như vậy, không bằng đưa chút ít cho Tuyết Mai muội tử, chúng ta bình thường không ít nhận được sự chiếu cố từ nàng." Minh Nguyệt hào phóng nói.
Trong lòng Cố Kiến Quân khẽ nhúc nhích, Minh Nguyệt lại nói: "Vương gia thật hào phóng, cho một miếng thịt lớn như vậy, dứt khoát mời Tuyết Mai đến nhà ăn cơm đi!"
Cố Đại Bảo lập tức giơ tay tán thành: "Phó cô cô nấu thịt ngon nhất, con đi mời!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận