Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 900: Hài tử chấp niệm (length: 7935)

Hai người lúc trước vì yêu mà bỏ trốn, đương nhiên sẽ không tùy ý để cha mẹ bài bố, lén lút trộm sổ hộ khẩu làm thẻ căn cước.
Dựa theo tên trên sổ hộ khẩu, Lỗ Lỗi gọi là Lỗ Thạch Đầu, Triệu Vũ Manh gọi là Triệu Phán Đệ, làm thân phận chứng, tên có chút quê mùa, nhưng được cái không lo lắng bị tra xét.
Sự tình làm xong, hai người quay đầu liền đi, chờ hai nhà phản ứng lại, người đã chạy mất tăm.
Lỗ gia âm thầm vui mừng, Triệu gia lại cảm thấy tổn thất nặng nề, không buông tha đến cửa làm ầm ĩ mấy lần, nhưng không chiếm được tiện nghi nào.
Thế mà muốn đem Minh Nguyệt đoạt lại, tiểu nha đầu so với mẹ nàng còn xinh đẹp hơn, nuôi thêm mấy năm, nhất định sẽ có người nguyện ý bỏ ra một khoản tiền lớn để cưới nàng.
Lỗ gia cũng có tính toán tương tự, nông thôn con gái mười lăm, mười sáu tuổi đã có thể gả chồng, lại không phải là đứa bé còn quấn tã cần người khác phải hao tâm tổn trí, chỉ cần lo cho phần cơm ăn là được, kiên quyết không để cho nhà hắn chiếm tiện nghi.
Hai bên mấy lần giao phong, không đàm phán ra được kết quả, loay hoay một hồi, con bé đã biến mất.
Hai nhà đều không được lợi lộc gì, nghi ngờ là đối phương đem con bé giấu đi, không có chứng cứ lại nháo loạn một thời gian dài.
Triệu Vũ Manh cùng Lỗ Lỗi quẳng được cục nợ, vui vẻ bỏ đi, bọn họ có thân phận chứng, không lo lắng bị tra ra.
Trở lại thành phố trước kia, cuối cùng ở đó cũng sống tốt được năm năm, tìm việc làm cũng dễ dàng hơn một chút.
Không có học thức, nhưng Triệu Vũ Manh đủ xinh đẹp, rất nhanh liền lén lút qua lại với tên phú nhị đại Hào ca trong kịch bản.
Lỗ Lỗi cũng nghĩ thông suốt, bằng bản lĩnh của bọn họ không thể kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể hy sinh vợ mình câu một con rể giàu có.
Chắc chắn Triệu Vũ Manh đối với hắn tình cảm sâu đậm, sẽ không vứt bỏ chính mình, hai người thẳng thắn với nhau một phen, định ra kế hoạch.
Đối với bên ngoài thì xưng là biểu huynh muội, chờ Triệu Vũ Manh gả vào hào môn, kiếm một món lớn, liền ly hôn rồi gương vỡ lại lành.
Nhìn vợ mình cùng Hào ca liếc mắt đưa tình, Lỗ Lỗi có chút chua xót, nhưng lão bà tiến triển khả quan, mang về đồ vật càng ngày càng quý giá, hắn liền bình thường trở lại.
Dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, ngày ngày đều ở nhà đánh trò chơi.
Hào ca đối với Triệu Vũ Manh động tâm, không đến ba tháng hai người đã như keo như sơn, trịnh trọng hướng nàng cầu hôn.
Nhìn hoa tươi cùng nhẫn kim cương, Triệu Vũ Manh lòng hư vinh được thỏa mãn rất lớn, mặc dù đối tượng cầu hôn rất xấu xí, nhưng không chịu nổi người ta nhiều tiền nha.
"Ta đáp ứng!" Bên này vừa dứt lời, đột nhiên từ trong đám người chui ra một tiểu cô nương, "Mẹ, con tìm được mẹ rồi!"
Triệu Vũ Manh giật mình, hoa tươi trong tay suýt chút nữa rơi xuống, tiểu cô nương trước mặt chính là Minh Nguyệt.
"Sao con lại tới đây?" Nàng sắc mặt nhăn nhó, lập tức lại cười giả lả nói, "Bạn nhỏ, ta không quen biết con!"
Minh Nguyệt ôm lấy nàng, "Mẹ, cuối cùng con cũng tìm được mẹ rồi!"
"Đây là con nhà ai a, mau tránh ra, con nhận lầm người rồi." Triệu Vũ Manh thất kinh, nghĩ đẩy nàng ra.
Minh Nguyệt ôm chặt nàng, "Mẹ, con là con gái của mẹ mà, mẹ cùng ba ba đem con bỏ lại ở nhà cũ, gia gia nãi nãi cùng ông ngoại bà ngoại đều ngược đãi con, con chỉ có thể trộm đi ra ngoài, khó khăn lắm mới tìm được mẹ!"
"Ba ba mụ mụ đừng bỏ lại con nữa, Minh Nguyệt sẽ ngoan ngoãn nghe lời!" Tiểu cô nương quần áo rách rưới, giống như đã chịu rất nhiều khổ cực, nước mắt lưng tròng thật đáng thương.
Hào ca cố ý mời không ít người tới chứng kiến màn cầu hôn, bạn gái vừa mới đáp ứng, liền chạy ra một tiểu nha đầu nhận mẹ, đen mặt, "Tiểu Manh, đứa bé này là ai? Vì sao lại gọi em là mẹ!"
Triệu Vũ Manh ánh mắt hoảng loạn, "Chắc là nhận lầm người rồi, ta căn bản không quen biết con bé, ta làm sao có thể sinh ra một đứa con lớn như vậy được!"
Hào ca suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, bạn gái mới hai mươi hai tuổi, tiểu cô nương này đã năm sáu tuổi, không lẽ nào nàng mười lăm mười sáu tuổi đã sinh con!
Hắn không biết, sự thật đúng là như vậy.
"Tiểu nha đầu mau buông ra, đây là bạn gái của ta, không phải mẹ của con!"
"Cô ấy chính là mẹ của con!" Minh Nguyệt gắt gao ôm Triệu Vũ Manh, "Con chính là từ trong bụng mẹ sinh ra, trên bụng mẹ còn có vết sẹo do sinh con để lại, thúc thúc không tin, có thể xem thử!"
Minh Nguyệt muốn vén áo Triệu Vũ Manh lên, nàng thất kinh đẩy đứa bé ra, Minh Nguyệt thuận thế ngồi xuống, oa oa khóc lớn.
"Mẹ vì sao không quan tâm con, mẹ ơi!"
Phú nhị đại là làm trước mặt mọi người cầu hôn, người vây xem không ít, thấy có chuyện hay để hóng, mọi người đều tỏ vẻ hóng hớt.
Thấy xung quanh có người lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh, Triệu Vũ Manh chợt cảm thấy không ổn, kéo Minh Nguyệt dậy, "Đừng khóc, ta dẫn con đi tìm mẹ của con!" Nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của đám người.
Minh Nguyệt ngoan ngoãn cùng nàng về đến phòng cho thuê.
"Vợ, hôm nay sao lại về sớm thế!" Tiếng đóng cửa mạnh làm kinh động đến Lỗ Lỗi đang đánh trò chơi.
Ngẩng đầu một cái liền thấy sau lưng nàng chui ra một tiểu cô nương, trong nháy mắt kinh hãi tròng mắt sắp rơi xuống.
"Minh, Minh Nguyệt, sao con lại tới đây? Vợ, chuyện này là sao?"
"Ta làm sao biết được chuyện này là sao!" Triệu Vũ Manh tức giận, "Hôm nay không khí vừa vặn, ta suýt chút nữa đã thành khoát phu nhân, con bé này đột nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của ta!"
Vợ mình muốn gả cho người khác, là nam nhân trong lòng đều không dễ chịu, Lỗ Lỗi nghe nói con gái phá hỏng màn cầu hôn, lại có loại cảm giác vui sướng kỳ quái.
Nghĩ đến tình cảnh của chính mình, lại có chút khó chịu, "Minh Nguyệt, con làm sao tìm được tới đây?"
Minh Nguyệt không khách khí ngồi vào sofa, bắt đầu ăn trái cây, "Con đã nói rồi, con cái và cha mẹ có tâm linh cảm ứng, mặc kệ cha mẹ đi đến đâu con đều có thể tìm được, ba ba mụ mụ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm mất!"
Hai người một trận bực bội, "Rốt cuộc là ai đưa con tới đây?"
"Không có ai cả, con tự mình tìm đến!"
Làm sao có thể, mới sáu tuổi, từ vùng núi xa xôi như vậy tìm đến đây, lừa quỷ chắc!
"Con lại không có tiền, làm sao có thể chạy một quãng đường xa như vậy? Còn nữa, làm sao con biết chúng ta ở đây!" Hai người đồng thời ép hỏi.
"Con có tiền mà!" Minh Nguyệt móc trong túi ra một xấp tiền mặt, nhìn qua có khoảng hơn một ngàn.
Hai người sửng sốt một chút, "Tiền này là ai cho, gia gia nãi nãi sao?"
Minh Nguyệt bĩu môi, "Không phải đâu, gia gia nãi nãi keo kiệt lắm, không nỡ mua đồ ăn vặt cho con ăn!"
"Còn có ông ngoại bà ngoại ngày ngày đi cãi nhau, con sắp phiền chết rồi, cho nên con đã bỏ nhà ra đi để tìm cha mẹ, tiền là do các cô chú ở trên đường cho đó!"
"Cô chú nào? Vì sao lại cho con tiền?" Hai người truy vấn.
Minh Nguyệt vẻ mặt ngây thơ, "Con không quen, bọn họ thấy con rất đáng thương, liền mua đồ ăn cho con, còn cho con tiền."
Đây là tình huống gì? Hai người không rõ.
"Khoan đã, con là tự mình chạy đến đây, gia gia nãi nãi của con không biết sao?" Lỗ Lỗi lại hỏi.
"Ba ba mụ mụ vụng trộm bỏ đi, con cũng không muốn sống ở cái nơi đó, con cũng vụng trộm chạy ra ngoài, trên đường gặp được người tốt giúp đỡ, tìm đến cha mẹ!"
Lỗ Lỗi đếm qua, hơn tám trăm đồng, "Con nít không thể cầm nhiều tiền như vậy, ba ba giúp con giữ!"
"Ba ba mụ mụ vĩnh viễn đừng rời bỏ con nữa, có được không!" Minh Nguyệt cười tủm tỉm.
Hai người thuận miệng qua loa, còn muốn hỏi thêm.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Hào ca đuổi theo tới.
Triệu Vũ Manh sợ Minh Nguyệt ở trước mặt hắn nói bậy, vội vàng nói, "Hào ca, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Minh Nguyệt lại nhanh hơn một bước, "Thúc thúc là bạn của mẹ con sao?"
Hào ca trong lòng cứng lại, "Cô ấy là bạn gái của ta, tương lai là vợ của ta, không phải mẹ của con!"
Minh Nguyệt lấy ra một tấm ảnh gia đình, "Thúc thúc bị lừa rồi, chú xem, đây là ba ba của con, đây là mụ mụ của con, đây là con, chúng con là một nhà ba người!"
Tấm ảnh này là lúc về nhà, do Minh Nguyệt yêu cầu mãnh liệt nên mới chụp, Triệu Vũ Manh lập tức trở mặt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận