Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 518: Bản cung sống đủ (length: 8077)

Ý của Hoa thái sư là, cả Đổng gia và Thạch gia đều không chọn. Kinh thành hào môn nhiều như vậy, chỉ cần nới lỏng điều kiện thì kiểu gì mà chẳng tìm được, sao phải liên quan đến người cũ.
Lão thái thái thì cảm thấy nên làm tròn tâm nguyện của con gái, hết lòng khuyên nhủ. Hai người ý kiến không thống nhất, thái sư bận bịu công vụ, nên tạm thời việc này gác lại.
Thái sư chỉ gặp Hoa Ấu Mỹ một lần lúc nàng mới về phủ, răn dạy nàng từ nay về sau phải thành thành thật thật. Hoa Ấu Mỹ không vui vì cha có vẻ mặt nghiêm túc, tận lực tránh né hắn, hai cha con vẫn luôn chưa từng gặp mặt, cho đến ngày hôm nay là Đoan Ngọ gia yến.
Một nhà tề tựu, đều là người nhà nên không cần dùng bình phong ngăn cách, nam nữ ngồi riêng hai bàn. Gặp lại con gái, Hoa thái sư rất kinh ngạc, có vẻ như so với trước kia béo lên gấp đôi.
Béo lên, Hoa Ấu Mỹ so với trước kia không giống nhau lắm, ít nhất người ngoài nhìn sẽ không hoài nghi nàng là Hoa Ấu Mỹ đã từng.
Thái sư cho rằng là lão thê hao tâm tổn trí an bài, nên không nói gì, người bình thường khác nhìn quen rồi, người ở ngay dưới mắt từng ngày biến đổi, không tính quá giật mình, chỉ cảm thấy nàng béo hơn một chút.
Minh Nguyệt mang theo các em trai em gái, cùng lão thái thái, Hoa Ấu Mỹ ngồi một bàn, Ôn thị và Đổng thị làm con dâu muốn hầu hạ bà bà.
Thái sư lên tiếng, "Đều là người nhà, bình thường thì không nói làm gì, hôm nay ăn tết, làm con dâu cũng nên thoải mái một chút."
Lý thị vội nói, "Các ngươi cũng ngồi vào vị trí, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên."
Bên trái ngồi Hoa Ấu Mỹ, bên phải là Hoa Kiểu Nguyệt, một lớn một nhỏ lấy lòng lão thái thái, làm bà tâm hoa nộ phóng. Chị em dâu hai người âm thầm bĩu môi, không cần hầu hạ càng tốt liền gọi con cái của mình ăn cơm.
Thực bất ngôn tẩm bất ngữ, mọi người ăn uống không sai biệt lắm, trước sau gác lại đũa, một bàn chỉ có Hoa Ấu Mỹ còn đang ngoạm miếng thịt lớn.
Minh Nguyệt không khỏi cười khẽ, dáng người mập mạp này của nàng là công lao của mình.
Hoa Ấu Mỹ đối với người khác thì bỏ qua, đặc biệt nhằm vào Minh Nguyệt, nghe được tiếng cười khẽ này, lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Minh Nguyệt cười tủm tỉm, "Biểu cô xem ra khẩu vị rất tốt nha, chân giò heo béo ngậy như vậy đã ăn mấy miếng rồi."
Hoa Ấu Mỹ đũa dừng lại, nàng trước kia theo không ăn những thứ dầu mỡ này, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại quỷ thần xui khiến ăn một miếng, cảm thấy rất ngon miệng.
Không chỉ là cá lớn thịt heo, quả thực cái gì cũng ngon, nàng có loại tâm thái là ở trang trại ba năm quá thiệt thòi, cần thiết muốn ăn bù lại. Khẽ nói: "Chê ta ăn nhiều, nương đều chưa nói gì, cái nhà này còn chưa tới phiên ngươi làm chủ."
Minh Nguyệt ý cười càng sâu, "Biểu cô hiểu lầm, ta là hâm mộ ngài khẩu vị tốt, xem ra biểu cô nghe theo lời ta khuyên, người không thể quá gầy, ăn nhiều mới khỏe mạnh nha."
Lý thị gật đầu, "Là nên ăn nhiều một chút." Tiện tay gắp một miếng thịt mỡ cho Hoa Kiểu Nguyệt, nàng hoàn toàn ăn không vô, nhưng lão thái thái đưa lại không thể không ăn.
Tâm nhãn xoay chuyển rất nhanh, lập tức lại gắp miếng thịt kia, đưa đến trước mặt Hoa Ấu Mỹ, "Biểu cô thích ăn, Kiểu Nguyệt hiếu kính ngài."
Cảm thấy con gái hiếu thuận, Hoa Ấu Mỹ vui vẻ ăn, liền nghe Minh Nguyệt khẽ cười nói, "Đúng rồi, nhớ đến biểu cô từng nói béo quá, giống như heo mập thì khó gả chồng, biểu cô là không sợ, dù sao ngươi đã gả một lần rồi, lấy chồng hay không cũng không quan trọng."
Minh Nguyệt tuổi tác nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lời này có thể xem như vui đùa, đồng ngôn vô kỵ, lại là ở gia yến, thái sư sẽ không tức giận, Lý thị lại có chút bất mãn.
Quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện con gái thế mà béo lên một vòng, lại còn béo hơn cả hai con dâu cộng lại, lúc này mới luống cuống.
"Ăn ít đồ dầu mỡ thôi, múc bát canh rau nhút cho biểu cô nương." Xuất Vân bận bịu múc một chén canh.
Hoa Ấu Mỹ không chịu để người khác chê cười, chỉ có thể từ bỏ thịt mỡ, uống một chén canh.
Nàng cũng biết mình ăn nhiều, không biết tại sao càng ăn càng cảm thấy đói, giống như trong dạ dày có một bàn tay nhỏ vẫn luôn cào, kêu gào muốn ăn càng nhiều. Uống xong một chén canh, rốt cuộc nhịn xuống, "Ta ăn no rồi."
Ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau cười nói rồi mới giải tán, thái sư gọi con gái lại, Hoa Ấu Mỹ sợ nhất cha nàng, chỉ có thể thành thật chờ hắn lên tiếng.
Thái sư nhìn thân hình mập mạp của nàng, thở dài, "Ngươi nương một mảnh khổ tâm, ngươi cũng có nghị lực, hiện giờ ngươi so với trước kia khác nhau rất lớn, về sau không nên uống rượu chè ăn uống quá độ, không tốt cho thân thể."
Hoa Ấu Mỹ nghi hoặc, ý tứ là sao?
Lý thị ảo não vì mình không phát hiện sớm, thở dài: "Nương biết ngươi sợ người bên ngoài phát hiện thân phận của ngươi, cố ý ăn cho béo lên, nhưng cũng nên có chừng có mực, béo quá thật sự khó gả chồng."
Một hai người đều nói nàng béo, ta lúc nào thì béo? Hoa Ấu Mỹ tự nhận dáng người thon thả, tuyệt sắc giai nhân sao có thể béo.
Nàng theo bản năng sờ bụng, thế mà sờ ra một vòng thịt mỡ, như gặp phải sét đánh, "Không có khả năng, trên người ta sao lại có mỡ?"
"Cha, mẹ, ta về trước." Nàng vội vàng bỏ chạy, thời tiết đầu hạ quần áo mỏng manh, ẩn ẩn có thể thấy trên người nàng thịt mỡ đang rung động.
Thái sư thở dài, "Đúng là béo quá phận, ngươi không thể trông chừng con bé một chút sao?"
Lý thị rất ủy khuất, "Sao có thể trách ta, con bé ở bên ngoài ba năm ăn rau dưa, bụng đói khát, có thể nào không ăn nhiều."
Thái sư im lặng, "Nàng mặc dù không tốt cũng là con gái ruột của ta, ta sao có thể khắt khe. Ta thừa nhận đồ ăn trên trang trại không bằng ở phủ tinh xảo, nhưng chưa từng ủy khuất con bé, ta còn tưởng rằng là ngươi cố ý nuôi cho con bé béo lên một chút, tránh bị người ngoài phát hiện thân phận."
Lý thị im lặng, nàng thật không có nghĩ như vậy, "Lão gia, hôn sự của con gái, rốt cuộc ngài phải quyết định đi."
Thái sư nói: "Ta vẫn giữ nguyên ý kiến, những người khác thì được, hai nhà kia thì thôi."
"Lão gia hà tất phải để ý chuyện nhỏ nhặt, ngài cũng không phải không biết tính cách con gái ngài, lần hôn sự đầu cũng bởi vì ngài khư khư cố chấp, con bé nhất thời tức giận mới làm sai, hiện giờ ngài lại ngăn cản, không sợ con bé oán ngài sao?"
Thái sư thở dài, "Nàng muốn gả vào cao môn, ta có thể nhượng bộ, nhưng trưởng công chúa phủ này nước quá sâu, chỉ sợ nàng gả đi lại đem chuyện xấu trước kia bại lộ."
Lý thị vội nói, "Lão gia lo lắng không đâu, chuyện kia chỉ có chúng ta biết, con trai, con dâu có thể đoán ra mấy phần, ta chỉ lo lắng Minh Nguyệt..."
Thái sư khẽ nói, "Minh Nguyệt biết chừng mực, nhất định kín miệng, ta lo lắng cho con gái của ngươi, khó đảm bảo trước kia không cùng người họ Thạch kia có liên lụy gì."
Lý thị ngẩn ra, lập tức cười nói, "Thì tính sao, hiện giờ đứa nhỏ này là cháu gái nhà mẹ đẻ ta, bộ dáng thay đổi lớn, người khác căn bản nhìn không thấu."
Nghĩ đến thân hình mập mạp của con gái, thái sư bình thường trở lại, "Cũng được, nếu nàng kiên trì, vậy ta sẽ khảo sát một chút."
Lời này không khác biệt lắm chính là đồng ý, Lý thị vui vẻ nói: "Con gái có thể gả đi, coi như ta hoàn thành tâm nguyện." Hào hứng cùng thái sư thảo luận, nên cho con gái bao nhiêu đồ cưới.
Lại nói Hoa Ấu Mỹ về phòng, trực tiếp đạp nát tấm gương, cuồng loạn gào thét, "Không có khả năng, đây không thể nào là ta, nhất định là tấm gương hỏng, mau đi mua tấm gương khác tới, phải lớn!"
Hầu hạ nha hoàn biết nàng mặc dù không phải chính quy tiểu thư, lại rất được lão thái thái sủng ái, vênh váo rất lớn, chỉ có thể đi mua cho nàng tấm gương.
Hoa Ấu Mỹ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mới về phủ không đến ba tháng sao lại béo lên gấp đôi?
Kỳ thật bình thường nàng mặc quần áo mà chú ý một chút, sớm đã phát giác chính mình béo phì, đáng tiếc nàng ăn uống bị Minh Nguyệt kích thích, tâm tư đều dùng vào chuyện ăn uống.
Mà tú nương đo kích thước cho nàng không dám nói gì, cố ý làm quần áo cho nàng nới lỏng, chủ yếu là nàng béo quá nhanh, hoàn toàn không cho người ta cơ hội phản ứng.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận