Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 290: Báo sai ân hồ nữ (length: 8476)

Hai vợ chồng vốn có những suy nghĩ kỳ lạ, đưa ra điều kiện này, không ngờ Đồ Tam Nương kia lại đồng ý ngay.
Tiểu Trịnh trong lòng có tâm sự, việc học hành gần như không có tiến bộ, nhưng sau khi vào trường thi lại đỗ cao, thứ tự còn tốt hơn so với ca ca của hắn là Đại Trịnh!
Tiểu Trịnh nhất thời lâng lâng, trượng phu đỗ cao, làm Tần thị ở trong nhà địa vị được nâng lên, bà bà cũng không thể sai khiến nàng!
Lúc này Đồ Tam Nương xuất hiện lần nữa, nói ra thân phận thật sự của mình, là hồ tiên tu luyện có thành tựu, hai vợ chồng kích động không thôi!
Chờ đợi hồ tiên phù hộ, để bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý, Đồ Tam Nương từng cái đáp ứng.
Sau đó Tiểu Trịnh đỗ trạng nguyên, làm quan lớn, Tần thị cũng thành cáo mệnh phu nhân, hoàn toàn nghiền ép Đại Trịnh!
Đồ Tam Nương thường xuyên tới cùng Tiểu Trịnh gặp gỡ, Tần thị có được lợi ích như vậy, cũng không hề đố kỵ!
Đáng tiếc, những ngày tháng tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, một ngày nọ, Đồ Tam Nương đột nhiên xuất hiện, giận dữ mắng mỏ Tiểu Trịnh nói dối, cứu muội muội của nàng là người khác!
Vợ chồng Tiểu Trịnh luống cuống, Đồ Tam Nương vung tay áo lên, đem những tài phú nàng ban cho thu hồi lại, oán hận rời đi!
Không có Đồ Tam Nương giúp đỡ, Tiểu Đặng ở trên triều đình làm sai, bị bãi quan!
Hai vợ chồng nghèo túng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về quê, đột nhiên nhớ tới trước kia Đồ Tam Nương có cho nguyên bảo, lấy ra dùng, lại bị dính líu đến vụ án quan ngân bị mất trộm!
Đây là do Đồ Tam Nương trộm, người tang đều có đủ, hai vợ chồng bị đánh vào đại lao, bọn họ phản bác khắp nơi, nhưng cũng không tìm được Đồ Tam Nương, bị vu oan giá họa rồi sung quân ra biên ải!
Lúc bị áp giải ra kinh, vừa vặn gặp tân khoa trạng nguyên diễu phố!
Trúng trạng nguyên là Hoắc Sinh, hắn cùng một cô nương xinh đẹp nhỏ tuổi vừa cười vừa nói, đứng bên cạnh lại chính là Đồ Tam Nương!
Hai người la lớn, cầu nàng cứu giúp, Đồ Tam Nương căn bản làm ngơ!
Đến buổi chiều, Đồ Tam Nương tới, nói lúc trước cứu muội muội của nàng là Hoắc Sinh, Hoắc Sinh mới là người có phúc thật sự!
Tần thị hối hận, không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhận quà tặng của nàng, nói bọn họ rơi vào kết cục ngày hôm nay, không thể tách rời khỏi Đồ Tam Nương!
Đồ Tam Nương lại nói là bọn họ quá tham lam, tự mình báo sai ân, thu hồi lại là được!
Vợ chồng Tiểu Trịnh hối hận cũng đã muộn, bị áp giải ra biên cương không được mấy năm, lần lượt qua đời!
Sau khi chết, Tần thị cảm thấy quá oan uổng, ban đầu là Đồ Tam Nương thề thốt, nói muội muội nàng được Tiểu Trịnh che chở, chủ động ban cho một trận phú quý!
Dựa vào cái gì chỉ nói một câu nhận lầm người, liền toàn bộ xóa bỏ, bị giáng chức bất quá trở về điểm xuất phát, nàng có thể chấp nhận!
Nhưng bởi vì nàng để lại quan ngân, bọn họ bị vu oan, lưu vong ngàn dặm, cuối cùng chết thảm, đây mới là điều nàng không cam lòng nhất!
Kịch bản tiếp thu xong, Minh Nguyệt mở mắt ra.
Câu chuyện này, có thư sinh có hồ tiên, chẳng lẽ xuyên qua đến "Liêu Trai", vậy mình có nên hóa thân thành đạo sĩ bắt yêu!
Phương Đầu đột nhiên nói, "Chủ nhân, sự tình bắt đầu là hồ nữ báo ân, lại tìm nhầm đối tượng, chỉ cần ngài bình định lại trật tự, không để nguyên chủ gặp bất hạnh, không cần phải liên lụy quá nhiều!"
Minh Nguyệt cười hắc hắc, "Báo ân, sao có thể nói sai liền sai đâu! Chi bằng đã đâm lao thì phải theo lao! Nguyên chủ có yêu cầu gì?"
"Nguyên chủ hy vọng hồ nữ đừng tới trêu chọc gia đình hắn, nếu như thật sự không thể tránh, cũng không muốn nhận ân huệ của nàng, trượng phu tư chất có hạn, không thể thi đỗ cũng nhận, không muốn chịu lao ngục tai ương!"
"Nàng còn sẽ trở về sao?"
"Đúng vậy! Đồ Tam Nương là hồ tiên thành tinh, nguyên chủ đối phó không nổi, ngài chỉ cần tránh được hồ nữ, liền sẽ trở về!"
"Biết rồi!" Người bình thường đích xác sẽ sợ quỷ thần hồ quái, Minh Nguyệt suy tính phải thao tác thế nào!
Nghe được trong viện một trận ồn ào, thời gian này đang là mùa thu hoạch, Trịnh gia nhiều đất, thuê người làm công nhật!
Trịnh lão cha mang hai đứa con trai đi ruộng làm việc, Trịnh tiểu muội đi đưa nước, giờ phút này đều trở về!
Có người đẩy cửa đi vào, ngũ quan bình thường, mặc áo ngắn, là Tiểu Trịnh xui xẻo trong kịch bản!
"Nương tử! Mẹ nói nàng bị cảm nắng, đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Minh Nguyệt học theo dáng vẻ của Tần thị, yếu ớt gật đầu, "Nằm một hồi, đỡ hơn rồi, tướng công vất vả!"
Tiểu Trịnh rót cho nàng một chén trà, cười hắc hắc, "Chỉ vất vả mấy ngày nay thôi, không có gì!"
"Nương tử, có muốn tìm đại phu đến xem cho nàng không?" Thấy thê tử không giống bình thường hầu hạ hắn, nghi ngờ nàng bệnh không nhẹ!
Minh Nguyệt khẽ nói, "Trời nắng chang chang, bắt ta một người trong phòng bếp cán mì, ta thật sự không chịu nổi, mới ra ngoài hít thở không khí, mẹ ngươi còn mắng ta là đàn bà lười biếng!"
"Ta thân thể khó chịu mới trộm được nửa ngày nhàn, mẹ ngươi còn lải nhải không ngừng! Lấy ngươi thật xui xẻo, cùng là con dâu, dựa vào cái gì đại tẩu có thể ở trong phòng lười nhác, để ta một mình trong phòng bếp nấu cơm!"
Minh Nguyệt học theo giọng điệu bình thường của Tần thị, phàn nàn.
Tiểu Trịnh biết mẹ bất công với đại phòng, chỉ có thể an ủi, "Nương tử yên tâm, ta về sau nhất định sẽ vươn lên, tương lai đỗ đạt để nàng làm một quan nương tử, sẽ không còn bị khinh dễ!"
Minh Nguyệt cười nói, "Vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi!"
Tiểu Trịnh biết rõ năng lực của mình, nói mấy câu dễ nghe, làm nương tử hé miệng cười cũng không tệ, "Nếu bị cảm nắng, thì ở trong phòng nghỉ ngơi, ta mang cơm cho nàng!"
Minh Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ, trượng phu của Tần thị là người không tệ, thời cổ đại đều là đại nam tử chủ nghĩa, không ngờ hắn là một nam nhân ấm áp yêu thương vợ!
Kịch bản sa sút đến kết cục thê thảm như vậy, trách sao Tần thị không cam lòng!
Lại nghĩ quẩn quanh, nếu để cho mình xuyên qua đến trên người Tiểu Trịnh, trực tiếp đối đầu với hồ ly tinh, vậy mới thú vị!
Phương Đầu dường như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, không khỏi run rẩy, biết càng nói nhiều, nàng sẽ càng làm trái, chỉ có thể không lên tiếng!
Sau đó mấy ngày, Minh Nguyệt vẫn luôn lấy cớ thân thể không khỏe, không chịu đi phòng bếp nấu cơm!
Khiến cho Trịnh bà tử mắng giận dữ, hết lần này đến lần khác Minh Nguyệt da mặt dày, căn bản không để ý!
Vào mùa thu hoạch, ai cũng bận rộn, thấy không sai khiến được nàng, Trịnh bà tử bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi đại con dâu cùng khuê nữ nấu cơm, miễn cưỡng đối phó!
Mùa màng qua đi, mọi người mệt mỏi rã rời, Minh Nguyệt đương nhiên không thể tỏ ra quá rõ ràng, vẫn là một bộ yếu đuối, sắc mặt trắng bệch!
Trịnh lão cha nhìn thấy, cùng vợ nói thầm, "Con dâu thứ hai sợ là bình thường làm lụng vất vả, tổn thương thân thể, sao nghỉ ngơi mấy ngày, mặt còn trắng bệch dọa người!"
Trịnh bà tử lại là một trận gầm thét, "Mệt chết ta, căn bản không sai khiến được người đàn bà đó, nàng lại giở trò!"
Đại Trịnh tức phụ Lý thị cũng bất mãn, em dâu đột nhiên bỏ gánh không làm, hại nàng bận đến tối tăm mặt mày, đủ mệt!
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu kia của Minh Nguyệt, cũng không tiện nói gì!
Ngày tháng trôi qua chậm rãi, thoáng cái đã đến trung thu, Trịnh lão cha mừng thọ 60!
Trong nhà có khách khứa, lại phải bận bịu mấy ngày, Minh Nguyệt một bộ dạng ốm yếu như Tây Thi, ở trên bàn ăn thở dài!
"Đều tại thân thể con dâu không tốt, không giúp được gì, cha 60 tuổi là hỉ sự, nhất định phải làm lớn! Không thể làm mệt mẹ, đại tẩu và tiểu muội, không bằng bỏ chút tiền thuê mấy người làm giúp, có người đỡ đần cũng không đến nỗi quá cực khổ!"
Trịnh bà tử nhíu mày, quát tháo, "Nói nghe nhẹ nhàng, lấy đâu ra tiền thuê người!"
Minh Nguyệt nói tiếp, "Tiền này con bỏ ra! Theo lý phải do con dâu tự mình động thủ, nhưng thân thể con dâu thật sự không chống đỡ nổi, thật ra có chút của hồi môn, dứt khoát thuê mấy người, làm mẹ, đại tẩu, và muội muội cũng nghỉ ngơi một chút!"
Lời vừa nói ra, Trịnh lão cha không thể lại giả câm vờ điếc, trong nhà thu hoạch không tệ, chẳng lẽ còn không thuê nổi mấy người giúp việc!
Muốn để người ta biết, dùng tiền riêng của con dâu thuê người, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng!
"Trong nhà có tiền, ta quyết định, thuê người!"
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận