Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 953: Bị liên luỵ người qua đường (length: 7855)

Nữ chủ im lặng rơi lệ: "Thực xin lỗi, lúc đó ta còn nhỏ, không nhớ rõ. Sau này ba mẹ ta ngoài ý muốn qua đời, bị đại bá mẫu ngược đãi, ta bỏ nhà ra đi, lưu lạc khắp nơi. Gặp mưa, ta phát sốt cao, quên hết mọi chuyện trước kia."
Vương Lan truy vấn: "Ngươi mới vừa nói đã khôi phục ký ức, vậy tại sao còn giấu diếm?"
"Ta thật sự không nhớ rõ, lúc đó ta mới có mấy tuổi, đã sớm quên mất lão gia ở chỗ nào!" An Hiểu Sương áy náy cúi đầu.
Cố gia nhị lão rất đau lòng, Vương Lan cười lạnh: "Ta thấy ngươi biết là không lừa được nữa, mới khai ra đấy thôi. Cái gì mà nhớ lại chuyện trước kia, rõ ràng là nói láo không bịa nổi nữa!"
"Đủ rồi! Ngươi không thấy Hiểu Sương cũng rất khó chịu sao! Lúc đó con bé còn là một đứa trẻ, có biết cái gì đâu. Hiểu Sương từ nhỏ đã thiện lương, tuyệt đối sẽ không cố ý giấu diếm!" Uông Thế Châu lập tức bá đạo bảo vệ vợ.
Vương Lan không thừa thắng xông lên, chỉ cần chứng minh được An Hiểu Sương là thiên kim giả, đuổi nàng đi là xong.
An Hiểu Sương xấu hổ vô cùng, cũng may nam chủ rất yêu nàng, trực tiếp đưa người rời đi.
Người yêu khóc lóc thảm thiết, hắn cũng vì vậy mà hận Cố gia, quyết định trả thù tàn khốc.
Trong những tình tiết cẩu huyết, bá tổng muốn trả thù, thì trong phút chốc có thể làm người ta phá sản, đóng cửa.
Cố gia còn chưa ý thức được nguy cơ, thông qua người giấy khôi lỗi giám thị Minh Nguyệt, nhìn thấu được tâm tư trả thù rất nặng của nam chủ.
Trong kịch bản, ác độc nữ phụ gây khó dễ cho nữ chủ, hắn đã từng muốn trả thù. Khi đó nữ chủ là tôn nữ mất mà tìm lại được của Cố gia.
Ác độc nữ phụ sau đó bị đưa ra nước ngoài từ sớm, hắn mới không hành động.
Bây giờ lại khác, Minh Nguyệt nhúng tay, dệt mộng độc hạt cho một ngụm, làm gen của nữ chủ có chút khác biệt, bị vạch trần thân phận, nàng khóc lóc thảm thiết, nam chủ rất đau lòng.
Làm người yêu của mình đau lòng rơi lệ, tất cả đều nên xuống địa ngục. "Hiểu Sương, đừng đau khổ, nàng tốt đẹp như vậy, cái gì mà Cố gia thiên kim, căn bản không xứng với nàng!"
"Không! Thế Châu, đừng nói như vậy, Cố gia nãi nãi đối với ta rất tốt, ta chỉ là luyến tiếc đoạn tình cảm ôn nhu này."
"Xin chàng tin ta, ta thật sự không phải lừa gạt. Nếu không phải rơi xuống nước, ta căn bản không thể nhớ nổi những chuyện hồi nhỏ, ta đối với bọn họ cũng là thật lòng!"
"Ta biết, ta đương nhiên là biết. Nàng là một cô gái thiện lương, mỹ hảo như vậy, làm sao có thể cố ý lừa người chứ!" Uông Thế Châu ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn nghĩ kĩ, giờ phút này âm mưu luận. "Rõ ràng là Cố gia cố ý trêu đùa chúng ta!"
"Chàng nói là, báo cáo giám định lần đầu có vấn đề!" Nữ chủ cùng hắn tâm đầu ý hợp, kinh hô.
"Không sai, thân phận này là bọn họ áp đặt cho nàng." Nam chủ cười lạnh, hoàn toàn quên mất việc hắn là người chủ động tìm tới cửa.
"Vì cái gì chứ?" Nữ chủ không hiểu, nam chủ đắc ý nói: "Đương nhiên là nịnh bợ ta, để làm tốt quan hệ với Uông gia. Trước kia chính Cố gia là da mặt dày, muốn ta cùng Cố Nhã Kỳ đính hôn."
"Bây giờ ta hối hôn, yêu nàng, bọn họ không muốn thông gia thất bại, liền thuận nước đẩy thuyền nhận nàng. Nàng trở thành Cố gia thiên kim, bọn họ liền có thể nhận được sự giúp đỡ của Uông gia!"
"Thì ra là như vậy, xem ra là ta đã nghĩ quá tốt về người khác!" Nữ chủ vẻ mặt kinh ngạc, "Vậy tại sao lại vạch trần mọi chuyện?"
Nam chủ cười lạnh, "Nghe nói Cố Nhã Kỳ vẫn luôn gặp ác mộng, điên điên khùng khùng, Vương Lan trong lòng có tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Nàng ta chỉ có một đứa con gái, đột nhiên biến thành như vậy, đương nhiên muốn giận chó đánh mèo, cho nên mới làm lớn chuyện!"
"Thì ra là như vậy." Nữ chủ có chút áy náy, "Ta muốn đi thăm nó, nhưng bọn họ không cho ta gặp."
"Cô ngốc, nàng quá ngây thơ, thế mà tin vào lý do thoái thác của bọn họ."
"Ý chàng là sao?"
Nữ chủ mở to đôi mắt vô tội, Uông Thế Châu tâm động, sờ mặt nàng: "Ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng!"
"Ừm, được rồi, sao tự nhiên lại nói chuyện này." Nữ chủ trong lòng ngọt ngào.
"Ta đã điều tra, Cố Nhã Kỳ cùng Triệu Bạch Âm hai người liên thủ, muốn hại nàng!" Trong mắt nam chủ thoáng qua một tia tàn nhẫn.
"A!" Nữ chủ kinh ngạc che miệng, "Là chuyện khi nào vậy?"
"Ngày đó ở trên du thuyền, sớm biết Cố Nhã Kỳ lòng dạ ác độc, ta vẫn là đã quá xem thường nó. Lúc đó nàng có thể là đường muội của nó, nó vẫn không hề nương tay, bảo Triệu Bạch Âm mang axit đến, muốn hủy dung nàng!"
"Trời ạ, đáng sợ quá!" Nữ chủ hoảng hốt sờ khuôn mặt bóng loáng của mình, không dám tưởng tượng nếu như bị hủy dung thì sẽ thế nào.
"Đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua, nàng nha đầu này coi như là số lớn mạng lớn. Nhất định là ông trời không thể chấp nhận được có kẻ làm ác, đang phù hộ cho nàng!" Nam chủ ôm nàng, thầm cảm thấy may mắn.
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Mau nói cho ta nghe!" Nữ chủ thúc giục.
"Triệu Bạch Âm lừa nàng đến đó, Cố Nhã Kỳ muốn hắt axit vào người nàng, nào ngờ nàng lại may mắn, trượt chân ngã xuống."
Nam chủ giễu cợt nói: "Con nhỏ ngu ngốc kia, gieo gió gặt bão, không biết đã làm gì mà axit lại hắt vào chính người nó. Đây gọi là ác giả ác báo!"
"Thì ra là vậy, vậy thì ta quá may mắn rồi!" Nữ chủ vỗ ngực.
"Cô ngốc, nàng bị hại rơi xuống nước, còn cảm thấy may mắn? Không phải ta kịp thời cứu nàng, thì rất nguy hiểm rồi!"
"May mắn có chàng!" Nữ chủ vẻ mặt thâm tình, "Ta không ngờ bọn họ lại ác độc như vậy."
"Biết người biết mặt không biết lòng, ta sau này sẽ bảo vệ nàng thật tốt, còn hai người kia thì tuyệt đối không thể bỏ qua."
Uông Thế Châu dừng một chút, nói, "Triệu Bạch Âm đã bị đày ra nước ngoài, đến lúc đó ta sẽ cho người 'chăm sóc' nó tử tế, còn Cố Nhã Kỳ, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho nó!"
"Vẫn là thôi đi, ta cũng không bị thương tổn gì lớn. Nó đã gieo gió gặt bão rồi, nghe nói bị thương rất nặng, còn luôn gặp ác mộng nữa!" Nữ chủ dịu dàng nói.
"Cô nương ngốc nghếch của ta, thiện lương quá rồi!" Nam chủ xoa xoa đỉnh đầu nữ chủ.
"Chúng ta kết hôn đi, ta không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn cùng nàng chung sống!"
An Hiểu Sương nụ cười cứng đờ, không có thân phận Cố gia thiên kim, có lẽ rất khó có được sự đồng ý của Uông gia.
Nhìn ra sự lo lắng của nàng, Vương Thế Châu đắc ý nói, "Không cần lo lắng, bây giờ Uông gia là do ta làm chủ, không ai dám chất vấn quyết định của ta. Ta đã bảo người chuẩn bị hôn lễ, nàng chỉ cần chờ làm một cô dâu xinh đẹp là được!"
Nữ chủ lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào.
Phía Minh Nguyệt, kỳ nghỉ kết thúc, trở lại trường học. Vừa khai giảng, liền nhìn thấy người như dự kiến.
Thông qua người giấy khôi lỗi, sớm biết được nhất cử nhất động của cha mẹ nguyên chủ. Bọn họ còn nhớ đến khoản tiền bồi thường của con gái, nhưng gọi điện thoại thì không được, người cũng không biết đi đâu, vô cùng sốt ruột.
Cuối cùng nhịn đến khi trường học khai giảng, Miêu ba lập tức xin nghỉ phép, đến trường tìm người.
Người đến là phụ thân của Miêu Minh Nguyệt, phụ đạo viên không hiểu sao có chút sợ hãi, lẽ nào là vì chuyện bị hắt axit trước đó?
Minh Nguyệt đến, phụ đạo viên chuẩn bị rời đi, để cho hai cha con có không gian riêng. Miêu ba lập tức gọi lại: "Thầy giáo chờ một chút, có vài lời muốn nhờ thầy làm chứng!"
Phụ đạo viên khó hiểu nhìn Minh Nguyệt: "Được rồi!"
"Tôi muốn hỏi trường các người đã dạy con cái như thế nào, con gái tôi mới đến học hai năm liền bị dạy thành không nhận cha mẹ!" Miêu ba vừa lên tiếng liền chỉ trích.
"Lời này là sao?" Phụ đạo viên ngạc nhiên, "Nghỉ hè vừa mới kết thúc, hai cha con đã nảy sinh mâu thuẫn rồi sao?"
Miêu ba thở hổn hển: "Thầy hỏi nha đầu này xem, nói bỏ nhà ra đi là bỏ nhà ra đi, còn chặn số chúng tôi. Thầy nói xem, nó muốn làm cái gì?"
Phụ đạo viên than thầm, "Bạn học Miêu Minh Nguyệt, chuyện này là thế nào?"
Minh Nguyệt không nói một lời, vén tay áo trái lên, để lộ cánh tay trái nhẵn nhụi: "Vết thương của ta đã hoàn toàn lành lặn!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận