Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 954: Bị liên luỵ người qua đường (length: 8176)

Giáo viên chủ nhiệm sớm biết nàng đã tiêu hết khoản tiền bồi thường, vết sẹo đã hồi phục, có chút không rõ ràng lắm.
Miêu ba lại trực tiếp nhảy tới, "Con bé này, ngươi còn thực có gan, thật cam lòng tiêu tiền!"
Con cái thương thế tốt lên, làm cha mẹ hẳn là phải vui mừng, nhưng nghĩ tới số tiền lớn như vậy, tim liền như rỉ máu, "Ngươi cái đồ phá gia chi tử, tiêu hết bao nhiêu tiền?"
Minh Nguyệt trợn mắt trừng một cái, "Đều dùng hết, ta còn nợ một ít, nghỉ hè đang làm thêm để trả tiền, đã ngươi tới, liền cho chút tiền sinh hoạt đi, ta sắp phải ăn đất!"
"Nói bậy! Còn không biết xấu hổ đòi tiền sinh hoạt, nhiều tiền như vậy, mắt không thèm chớp đã tiêu hết, ngươi có bàn bạc với người trong nhà không!" Miêu ba mặt giận đến đỏ bừng.
Minh Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, "Mời giáo viên chủ nhiệm phân xử thử, những khoản tiền đó là đền bù để chữa bệnh cho ta phải không."
Giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc đoán ra nguyên nhân, không khỏi âm thầm lắc đầu. "Đó là đương nhiên, ngươi vô tội bị thương, tiền đó là dành cho ngươi!"
"Ta dùng tiền bồi thường chữa khỏi tổn thương, không hề tiêu một đồng nào của gia đình, ta không rõ ba ba vì cái gì lại tức giận?" Minh Nguyệt châm chọc nói.
"Ngươi cái con bé này!" Miêu ba tức đến lồng ngực phập phồng dữ dội, "Đó không phải là tiền trinh a, ai cho phép ngươi không bàn bạc mà tiêu hết!"
Giáo viên chủ nhiệm đã xem qua tấm chi phiếu kia, số tiền đích xác rất lớn, nếu đổi lại là hắn có khả năng cũng sẽ đau lòng.
Nhưng cũng có thể hiểu được, những cô gái trẻ tuổi đều thích làm đẹp, tình nguyện tốn nhiều tiền cũng không muốn giữ lại vết sẹo xấu xí.
"Đại thúc bớt giận, Miêu Minh Nguyệt bạn học tổn thương có thể khôi phục như ban đầu, là chuyện tốt, tiền đã tiêu, ngài có tức giận cũng không thay đổi được gì!"
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Miêu ba, "Vì cái gì tức giận? Nếu ta không bị ngộ thương, cũng không có số tiền kia, tiền đã tiêu ta cũng hồi phục, cứ coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, không tốt sao!"
"Ngươi, ngươi cái đồ phá gia!" Đạo lý là như vậy, có thể đối mặt với tiền tài, người khó tránh khỏi động tâm, Miêu ba nổi giận.
"Ta phá gia, ta phá nhà ai!" Minh Nguyệt đứng lên nhíu mày.
"Không hề xin ngươi một đồng, cảm thấy khoản bồi thường rất nhiều sao? Nhiều tiền hơn nữa có thể bù đắp tổn thương ta phải chịu sao?"
Tư thế hùng hổ dọa người này làm Miêu ba lùi bước, "Xem xem! Thầy giáo, thầy xem xem, đây có giống thái độ của con gái với cha mình không!"
Hắn bị con gái ép không được tự nhiên, có chút thẹn quá hóa giận.
Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu, "Đều bớt giận đi! Giống như Miêu Minh Nguyệt bạn học đã nói, mọi chuyện khôi phục lại như ban đầu đã rất tốt."
Hắn đồng tình với Minh Nguyệt, "Con gái ngươi may mắn, ngươi còn chưa thấy có người bị tạt axit, trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhiều tiền hơn nữa cũng không bù đắp nổi!"
Minh Nguyệt cười lạnh, "Có những người trong lòng chỉ nhận tiền, vì món tiền bồi thường lớn, thà rằng có một đứa con gái người không ra người, quỷ không ra quỷ, chịu chút khổ sở thì tính là gì, hắn mới không quản con gái sống chết đâu!"
"Con bé kia, còn dám nói bậy, xem ta không đánh ngươi!" Miêu ba thẹn quá hóa giận.
Minh Nguyệt khẽ nói, "Bị nói trúng tim đen rồi."
"Ngươi muốn làm ta tức chết nha!" Miêu ba muốn tới đánh người, giáo viên chủ nhiệm lập tức ngăn hắn lại, "Bớt giận! Người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, dễ xúc động, nói năng không suy nghĩ, ngài bỏ qua cho nó, đây chính là con gái ruột của ngài!"
"Ta, ta là cha ruột của nó, sao đến miệng nó lại thành cha dượng! Ta, ta sao có thể có loại ý nghĩ xấu xa đó!"
Miêu ba tỏ vẻ bị đả kích, "Chúng ta làm cha mẹ, chỉ mong con cái được tốt, ngươi nghe nó nói gì kìa!"
Miêu ba tức giận không thôi, lời nói của Minh Nguyệt, dường như bộc lộ nội tâm ghê tởm sâu thẳm của hắn, kiên quyết không chịu thừa nhận.
"Vậy ta hỏi ngài, chạy đến trường học để làm gì?" Minh Nguyệt cười lạnh.
Miêu ba trong nháy mắt như quả bóng bị đâm thủng, tới trường học tìm con gái, đương nhiên là muốn đòi lại khoản tiền bồi thường kia, nhà đã xem xong, chỉ chờ giao tiền.
Hiện tại tiền đều tiêu hết, nói gì cũng đã muộn.
Trước mặt thầy giáo, bị con gái không nể mặt nói như vậy, mặt mũi cũng không nhịn được.
"Ta, ta lo lắng cho ngươi, cả một kỳ nghỉ hè không về nhà, điện thoại cũng không nghe, mẹ ngươi lo lắng không ngủ được, ngươi cái đồ vô lương tâm!"
Minh Nguyệt không vạch trần hắn, cười nhạt, "Thì ra là lo lắng cho ta, lúc đó các ngươi vẫn luôn ép ta lấy tiền, ta còn cho rằng các ngươi chỉ xem trọng tiền, căn bản không quan tâm con gái, thì ra ta đã sai!"
"Thật xin lỗi! Ba, ta hiểu lầm ngươi!"
Nàng đột nhiên chịu thua, Miêu ba cũng không hùng hổ dọa người nữa, thở dài: "Ngươi có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha mẹ là tốt rồi!"
Tiền không còn, hắn không còn chút tinh thần nào, "Nếu ngươi hết thảy đều tốt, vậy ta về đây!"
"Đừng đi, hiếm khi tới một chuyến, cũng nên dạo chơi thủ đô, ta còn mượn bạn học mấy vạn tệ, ba có thể giúp ta trả không?" Minh Nguyệt vẻ mặt chờ mong.
"Cái gì?" Miêu ba lại nổi điên, "Con bé này, ta đã bảo đừng gây chuyện, đừng gây chuyện, ngươi còn nợ tiền người ta, ta không có tiền!"
"Tính, ta cũng không có ý định gây thêm phiền phức cho gia đình, ta vừa học vừa làm, cố gắng kiếm tiền nhất định có thể trả được!"
Minh Nguyệt thất vọng lại ủy khuất, "Vậy có thể cho ta chút tiền sinh hoạt không, tiền làm thêm ta đều nộp học phí, hiện tại trong tay chỉ còn hai trăm tệ, làm thêm ở nhà ăn không cần tiền cơm, nhưng ta còn muốn mua tài liệu học tập, không tin ngươi hỏi giáo viên chủ nhiệm."
Trước mặt giáo viên chủ nhiệm, Miêu ba còn có thể làm sao, chỉ có thể cắn răng móc tiền.
"Chúng ta kiếm tiền không dễ dàng, em trai ngươi cũng phải học thêm, trong nhà có nhiều chỗ cần tiền, ngươi đừng vung tay quá trán!"
Keo kiệt bủn xỉn đưa một ngàn tệ, Minh Nguyệt cũng không chê, "Cảm ơn ba, ta mời ngươi ăn một bữa lớn!"
"Tiết kiệm một chút!" Miêu ba rất hoài nghi, bữa ăn lớn này hắn phải tự móc tiền túi, thôi thì tỉnh lại đi.
Không kiên nhẫn khoát tay, đến một chuyến tiền không lấy được, còn phải cho không, tâm tình tốt mới là lạ, ngay trong ngày liền mua vé xe trở về.
Minh Nguyệt tâm tình vô cùng tốt, đem thân thể giao cho nguyên chủ, chỉ phụ trách giám thị nam nữ chủ bên kia.
Nguyên chủ trở về, cảm kích vạn phần, may mắn có tiên nữ hỗ trợ, mới khiến nàng tránh được vận rủi.
Còn mua cho nàng một căn nhà, để lại một khoản tiền, nguyên chủ vô cùng cảm kích, đối với cha mẹ và em trai không thể nào giống như trước kia.
Một mặt cố gắng học tập, vừa học vừa làm, một mặt thử đầu tư.
Cuộc sống của nguyên chủ trở lại quỹ đạo, trôi qua rất phong phú.
Cố Nhã Kỳ vẫn chịu dày vò, trong kịch bản, tất cả những gì nguyên chủ phải chịu đựng, nàng thường xuyên trải qua trong giấc mơ.
Nếu chỉ là ác mộng thì thôi, đằng này khi tỉnh lại, những đau khổ trong mộng vẫn còn tồn tại, làm nàng không cách nào giải thoát, cả người trở nên điên cuồng.
Vương Lan tâm lực lao lực quá độ, trước kia còn nghĩ đối phó Miêu Minh Nguyệt, hiện tại đâu còn tâm tư đó.
Chỉ cầu mong con gái có thể khôi phục bình thường, mang nàng đi khắp nơi cầu y hỏi thuốc, nhưng không thấy chuyển biến tốt.
Biết được Cố Nhã Kỳ rơi vào kết cục này, nguyên chủ rất hài lòng, cũng không bắt buộc lấy mạng nàng, càng không tính toán nam nữ chủ.
"Tích tích! Nhiệm vụ tiến độ 100%!" Phương Đầu nhắc nhở.
Minh Nguyệt không trở về, cho nam nữ chủ nghẹn khuất, nàng vui vẻ khi thấy việc này thành công, hoàn toàn không để ý Phương Đầu nhắc nhở, lại thả cổ trùng ra.
Trời tối, nam nữ chủ đều gặp ác mộng, tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ đã mơ gì, chỉ là mồ hôi đầm đìa, tim đập nhanh, phảng phất trong mộng có thứ đáng sợ đuổi theo.
Đêm gặp ác mộng, ban ngày tinh thần không tốt, Uông Thế Châu là tổng tài bận rộn công việc, phải giữ vững tinh thần làm việc.
Nữ chủ thì bận bịu trù bị hôn lễ, muốn làm một cô dâu xinh đẹp.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận