Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 623: Bị ép hóa yêu mụ mụ (length: 8266)

Ngày thứ hai, sau khi Ngô t·h·iến Vân đi làm, Minh Nguyệt xem camera giám sát trong nhà, thấy Diệp Phong như kẻ đ·i·ê·n giày vò ở cửa đến gần sáng mới rời đi.
Hắn không những không bỏ cuộc, mà còn sẽ trở lại. Sau khi khuyển yêu hồn p·h·ách bị tiêu diệt, nhiệm vụ này trong kịch bản hẳn là sẽ sớm hoàn thành.
Minh Nguyệt lên m·ạ·n·g tìm kiếm tư liệu về những danh sơn cổ tháp, chuẩn bị tìm p·h·áp khí trấn hồn phù hợp với nữ chủ.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng ưng ý được hai món, nhưng đáng tiếc đều là p·h·áp khí của p·h·ậ·t môn, uy lực quá lớn đối với tàn hồn như nữ chủ, rất dễ đ·á·n·h tan nàng, lại thành công cốc.
Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình đ·ĩnh ngốc, việc này nên giao cho nam chủ đau đầu, nàng chỉ cần trông chừng không để Tống Khuynh Nhan hồn p·h·ách q·u·ấ·y· ·r·ố·i Ngô t·h·iến Vân là đủ.
Không cần đi làm, ở nhà xem phim truyền hình, lướt web mua sắm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối nhận được điện thoại của Ngô t·h·iến Vân, "Mẹ, hôm nay con nói với Ôn Hạo, cậu ấy rất cảm kích, cảm thấy không tiện để mẹ chiêu đãi, muốn mời mẹ ra ngoài ăn cơm, con gửi địa chỉ cho mẹ."
Minh Nguyệt vốn không định tự nấu cơm, bất quá cũng chỉ là tìm lý do, lập tức đồng ý, "Được, chỉ có hai đứa thôi sao?"
Ngô t·h·iến Vân dừng một chút, "Còn có Diệp Phong, đều là bạn tốt cả, sẵn tiện để mẹ cùng xem mặt."
Minh Nguyệt hiểu rõ, Diệp Phong quả nhiên chưa từ bỏ ý định, còn muốn tới dò xét.
Minh Nguyệt trang điểm xinh đẹp, đến nhà hàng đã hẹn, trong phòng riêng thấy Ôn Hạo tươi cười ngượng ngùng, có chút khẩn trương, cùng với Diệp Phong ánh mắt âm lãnh.
Ngô t·h·iến Vân giới thiệu bọn họ, Ôn Hạo rõ ràng là đã thích Ngô t·h·iến Vân, rất khẩn trương trước mặt mẹ vợ tương lai.
"Dì, dì ngồi trước, con rót trà cho dì!"
Chàng t·r·ai trẻ cao to, tướng mạo đĩnh tuấn tú, Minh Nguyệt có cảm giác mẹ vợ xem con rể, gật đầu, "Cậu là Ôn Hạo, nghe nói cậu là người nơi khác, sau này định làm việc ở đây hay về quê?"
Ôn Hạo khẩn trương giống như đứng trước chủ nhiệm giáo dục, trả lời liên miên, "Quê con cách đây không xa, bây giờ giao thông p·h·át triển, chỉ mất một giờ đi xe là đến."
"Công việc hiện tại của con đĩnh tốt, sau này con sẽ p·h·át triển ở đây. À, nhà con còn có anh trai, cha mẹ con làm kinh doanh, không có gì phải lo lắng cả."
Nói năng lộn xộn, đủ thấy cậu ta rất khẩn trương, vội vàng thể hiện mong muốn lấy lòng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nhìn thấu mà không nói toạc, cười nói: "Thiên Vân nhà chúng ta được cậu chiếu cố nhiều, ta còn định mời cậu ăn cơm, không ngờ cậu lại mời ta trước."
"Dì là trưởng bối, mời dì là lẽ đương nhiên, kỳ thật con cũng không chiếu cố gì nhiều, là Tiểu Vân tự mình cố gắng!"
Ngô t·h·iến Vân tủm tỉm ngồi một bên, Diệp Phong lại không p·h·át biểu, chỉ là ánh mắt âm trầm vẫn luôn không rời khỏi người Minh Nguyệt.
Nhìn tới nhìn lui chỉ là một phụ nữ tr·u·ng niên bình thường, làm sao cũng không giống cao nhân đắc đạo!
Lúc này không tiện mở miệng dò xét, hắn đành im lặng, ăn cơm.
Ngô t·h·iến Vân và Ôn Hạo có hảo cảm với nhau, hai người cùng Minh Nguyệt vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hòa hợp.
Diệp Phong nhớ thương người yêu, thấy bọn họ tình ý miên man có chút không vui, mặc dù người yêu còn chưa khôi phục ký ức, nhưng nàng là người mình đã cưới hỏi đàng hoàng, không thể bị Ôn Hạo nẫng tay trên.
Chủ động rót đồ uống cho Ngô t·h·iến Vân, "Con gái không nên u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u."
Ôn Hạo vội nói, "Anh Phong nói đúng, là em sơ suất." Đem ly bia trước mặt Ngô t·h·iến Vân lấy đi, "Sau này các cô bộ phận có tụ tập thì gọi em, em sẽ giúp cô cản rượu."
Ngô t·h·iến Vân trong lòng ngọt ngào, Diệp Phong bất mãn nói: "Hạo t·ử, anh nghe nói c·ô·ng ty các cậu không cho phép yêu đương trong văn phòng, cậu cẩn thận, đừng khiến cô nương người ta động lòng, lại bị cậu làm hại."
Hắn một câu nói toạc, Ôn Hạo đỏ bừng mặt, Ngô t·h·iến Vân cũng ngượng ngùng, "Anh Diệp đừng nói mò, chúng con chỉ là bạn tốt."
Diệp Phong p·h·át giác Minh Nguyệt rất xem trọng đôi này, cố ý khiêu khích liếc nhìn nàng một cái, "Hạo t·ử là nhân viên lâu năm của c·ô·ng ty, cậu nên nói rõ ràng những kiêng kỵ với Tiểu Ngô, tránh để cô ấy thất bại."
Hắn một bộ giọng điệu đàn anh, Ôn Hạo cảm thấy là vì mình, đĩnh cảm kích.
Đè nén r·u·ng động trong lòng, cậu đích xác có hảo cảm với Ngô t·h·iến Vân, một đại nam nhân lại không rõ, c·ô·ng ty có hay không có quy định rõ ràng cấm yêu đương trong văn phòng.
Thực sự không được, cùng lắm thì từ chức lập nghiệp, chỉ là hiện tại thời cơ chưa chín muồi, không chắc chắn được Ngô t·h·iến Vân có thái độ gì với mình.
"Anh Phong nhắc nhở đúng, em sẽ chú ý. Dì, con rót nước hoa quả cho dì!" Bạn gái còn chưa đ·u·ổ·i kịp, trước hết lấy lòng mẹ vợ không có gì là xấu.
Một bữa cơm kết thúc trong hòa hợp, sau bữa tối mới chín giờ rưỡi, Ôn Hạo không muốn quá sớm phải xa cách người trong lòng, "Gần đây có một bộ phim rất hay, hay chúng ta đi xem phim đi!"
Minh Nguyệt khoát tay, "Các người trẻ tuổi đi thôi! Ta không thích náo nhiệt."
Diệp Phong sao chịu để người yêu và Ôn Hạo ở gần nhau, lập tức lên tiếng, "Xem xong phim đã hơn 11 giờ, con gái không nên về nhà quá muộn, hay để lần sau đi!"
Ngô t·h·iến Vân có chút tiếc nuối, nhưng con gái nên rụt rè, gật đầu nói: "Thôi vậy, con và mẹ về nhà."
"Tôi đưa cô về!" Ôn Hạo và Diệp Phong gần như đồng thời lên tiếng.
Minh Nguyệt cười lạnh, "Được, các cậu đều đến nhà ta ngồi một chút đi."
Về đến nhà, Ngô t·h·iến Vân pha trà, cắt hoa quả, Ôn Hạo chạy vào phòng bếp giúp đỡ.
Diệp Phong tranh thủ thời gian đi đến trước mặt Minh Nguyệt, "Là bà bắt Tống Khuynh Nhan, nàng ở đâu."
Minh Nguyệt bình thản nhìn góc ban c·ô·ng, nơi có bình tưới hoa, "Tống Khuynh Nhan là ai, ta không nh·ậ·n ra."
Trong mắt Diệp Phong lộ rõ hung quang, "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hôm nay bà cần p·h·ả·i giao ra Khuynh Nhan, nếu không ta tuyệt đối không khách khí."
Minh Nguyệt giả bộ kinh ngạc, "Cậu t·r·ai, cậu đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu một câu nào."
Diệp Phong muốn p·h·át tác, lúc này Ngô t·h·iến Vân và Ôn Hạo đi ra, "Mọi người đang nói gì vậy? Lại ăn trái cây!"
Diệp Phong chỉ đành oán h·ậ·n ngồi xuống, hai người ở lại nửa giờ rồi cáo từ.
"Mẹ, mẹ thấy cậu ấy thế nào?" Sau khi tiễn khách, Ngô t·h·iến Vân nhịn không được dò hỏi.
Ở chung với Ôn Hạo thời gian không dài, có hảo cảm với cậu ta, nhịn không được muốn nghe ý kiến của mẹ.
Minh Nguyệt cười nói, "Là một chàng t·r·ai tốt, c·ô·ng ty các con có quy định cấm yêu đương sao?"
Ngô t·h·iến Vân suy nghĩ, "Con không nghe nói, chị Trương ở phòng bên cạnh, chị ấy và chồng đều là người trong c·ô·ng ty."
Minh Nguyệt gật đầu, trong kịch bản, Ôn Hạo và Ngô t·h·iến Vân cũng rất nhanh x·á·c lập quan hệ, c·ô·ng ty không có quy định cấm yêu đương trong văn phòng.
"Ôn Hạo không tồi, lại rất xán lạn, hai con có thể tiếp xúc nhiều. Người kia Diệp Phong, cảm giác âm u, ta không thích, sau này con ít qua lại với hắn." Minh Nguyệt nhập vai, một người mẹ vợ đúng chuẩn.
Ngô t·h·iến Vân vội giải thích, "Anh Diệp nhìn có vẻ lạnh lùng, thật ra anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng, mẹ tiếp xúc nhiều sẽ biết."
Minh Nguyệt ngáp, "Ta không muốn nhìn mặt lạnh, rửa mặt rồi đi ngủ thôi!"
Đêm đó, Diệp Phong quay lại, lần này hắn đã chuẩn bị, mang theo không ít p·h·áp khí, đáng tiếc vẫn như cũ không cách nào lay chuyển trận p·h·áp phòng ngự của Minh Nguyệt.
Hắn giày vò đến tận sáng sớm mới hùng hổ rời đi, công cốc.
Chờ Ngô t·h·iến Vân ăn sáng xong đi làm, hắn lại với quầng thâm mắt cùng đầu tóc rối bù đến gõ cửa, gõ rất lâu, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh.
Minh Nguyệt bình tĩnh, rõ ràng đã sớm đoán được hắn sẽ đến, Diệp Phong lửa giận bốc lên, không nói một lời xông vào.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận