Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 621: Bị ép hóa yêu mụ mụ (length: 8334)

Sáng sớm hôm sau, Minh Nguyệt thu thập lưu loát đến công ty, đã xem qua kịch bản, nàng quen đường tìm đến văn phòng tổng giám đốc, đưa ra yêu cầu từ chức.
Giám đốc Triệu rất kinh ngạc, "Tiểu Tạ, đang làm tốt, vì lý do gì lại muốn từ chức? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?"
Nguyên chủ hồn phách đã bị thôn phệ, chỉ còn lại một vòng chấp niệm, nhiệm vụ kết thúc cũng sẽ không trở về, còn cần công tác làm gì nữa.
"Hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, ta có chút cảm ngộ, đời người không thể cứ mãi sống lặp đi lặp lại, con gái đã trưởng thành, có công việc, không cần ta phải vất vả làm việc để nuôi gia đình, ta quyết định từ chức, hưởng thụ cuộc sống của riêng mình."
Thấy nàng đã quyết định, giám đốc Triệu có chút tiếc nuối, người tận tâm tận lực, lại làm được việc khó tìm như Tạ Minh Nguyệt này.
"Hay là ta cho cô nghỉ phép dài hạn, đợi cô điều chỉnh tốt rồi hãy trở lại." Hắn giữ lại.
"E rằng làm anh thất vọng, ta tính xin nghỉ hưu sớm." Minh Nguyệt rất tiêu sái.
Giám đốc Triệu thất vọng mất mát, còn chưa đến 50 tuổi đã nghĩ về hưu, mình còn lớn hơn nàng vài tuổi, có phải hay không cũng nên suy nghĩ về cuộc sống sau này.
Không thể dành hết thời gian cho công việc, nên thả chậm nhịp sống, hưởng thụ cuộc đời a!
Làm xong thủ tục từ chức, Minh Nguyệt tiêu sái rời đi.
Buổi tối, Ngô Thiến Vân trở về, biết tin mẫu thân từ chức không khỏi ngạc nhiên, "Mẹ, đang làm tốt như vậy, sao đột nhiên lại từ chức? Hay là sức khỏe của mẹ có vấn đề thật?"
"Không có, ta vẫn khỏe, chỉ là đột nhiên cảm thấy chán nản, ta đã hoàn thành trách nhiệm với công việc của con, sau này ta muốn tận hưởng cuộc sống của riêng mình."
Lời nói của mẫu thân khiến Ngô Thiến Vân có chút cảm động, nàng là đứa trẻ có trái tim mềm yếu.
Từ khi lên cấp ba, nàng đã nhận ra cha mẹ bằng mặt nhưng không bằng lòng, quả nhiên vừa mới lên đại học, bọn họ liền ly hôn, sau đó là một mình mẫu thân chăm sóc nàng.
Học đại học ở trong vùng, mỗi tuần đều về nhà, mẫu thân ân cần hỏi han, chăm sóc rất chu đáo, các bạn học ở nơi khác đều rất ngưỡng mộ nàng có một người mẹ tốt.
Mẫu thân ngoài bận rộn công việc, còn dành toàn bộ tâm sức cho nàng, nàng rất cảm kích.
Lập tức cười nói: "Mẹ nên nghỉ ngơi rồi, sau này con sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, con sẽ hiếu thảo với mẹ."
Minh Nguyệt xem qua, nguyên chủ có không ít tiền tiết kiệm, sẽ không gặp áp lực kinh tế.
"Hai ngày nay đi làm cảm thấy thế nào?"
"Đĩnh hảo!" Ngô Thiến Vân dừng một chút, "Con ở bộ phận marketing, Ôn Hạo là giám đốc bộ phận thiết kế, hai bộ phận chúng con có liên kết, anh ấy đã chào hỏi đồng nghiệp, mọi người rất chiếu cố con."
Nghĩ đến nam phụ khổ cực trong kịch bản, Minh Nguyệt gật gật đầu, "Người ta chiếu cố như vậy, vậy hôm nào mời đến nhà chơi, ta sẽ làm món ngon chiêu đãi hắn!"
"Có phải hơi nhanh không." Ngô Thiến Vân có điểm ngượng ngùng, trước mắt, cô gái này hoạt bát sáng sủa, từ tướng mạo đến tính cách đều khác biệt hoàn toàn so với Tống Khuynh Nhan.
Cũng không nhận ra hồn phách của nàng có gì không ổn, có lẽ đã trải qua mấy trăm năm luân hồi chuyển thế, thiếu mất một chút xíu cũng không còn ảnh hưởng đến nàng.
Kiếp trước nguyên chủ là chó cứu hộ, kiếp này Ngô Thiến Vân đầu thai vào nơi tốt, phần hồn phách khuyển yêu còn sót lại đã bị cơ thể mẹ tiêu hao, cho nên đứa trẻ này không khác gì người bình thường.
Hai mẹ con sống tốt đẹp, Diệp Phong lại cứ muốn xen vào, nam nữ si tình gặp trắc trở khiến người ta đồng tình, nhưng đây không phải là lý do để họ có thể tùy ý quấy rầy cuộc sống của người khác.
Xem kỹ kịch bản, nói là làm cho hai hồn phách nữ dung hợp, thực tế đến cuối cùng Ngô Thiến Vân bị Tống Khuynh Nhan thay thế hoàn toàn.
Từ trong ra ngoài đều biến trở về người con gái cổ đại của mấy trăm năm trước, Ngô Thiến Vân từng tồn tại biến mất không dấu vết, giống như tình cảnh của Tạ Minh Nguyệt.
Đôi mẹ con này giống như cố ý chuẩn bị cho một người một yêu kia, họ thành công khôi phục, còn Tạ Minh Nguyệt và Ngô Thiến Vân lại biến mất không một dấu vết.
Minh Nguyệt đến làm nhiệm vụ quyết không thể để chuyện này xảy ra, đầu tiên, tàn hồn khuyển yêu đã bị thôn phệ, nguy cơ của Tạ Minh Nguyệt đã được hóa giải.
Tàn hồn của Tống Khuynh Nhan bị giam cầm, Ngô Thiến Vân tạm thời không sao, xét thấy cuối cùng nữ chủ là Tống Khuynh Nhan, không thể tùy tiện tiêu diệt nàng.
Nếu không, thế giới này sẽ sụp đổ hoàn toàn, điều này hoàn toàn trái ngược với nguyện vọng của nguyên chủ, tạm thời giữ lại mạng cho nàng.
Thấy vẻ mặt không tự nhiên của cô gái đối diện, Minh Nguyệt suy đoán Ngô Thiến Vân và Ôn Hạo hẳn là đã để mắt đến nhau, có tình ý với nhau.
Có thể cảm nhận được nguyên chủ rất hài lòng về bạn trai của con gái, vậy thì không cần thay đổi bạn trai của Ngô Thiến Vân.
Minh Nguyệt trêu chọc: "Sao lại nói là quá nhanh, ta chỉ muốn cảm tạ người ta đã chiếu cố con, con nghĩ đi đâu vậy, có phải Ôn Hạo có chút ý tứ với con không?"
Ngô Thiến Vân thoáng chốc đỏ mặt, "Mẹ nói gì vậy, người ta là tiền bối tốt bụng giúp đỡ con, làm gì có tâm tư khác."
"Vậy chính là con có ý với hắn!" Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.
"Đã bảo không có gì mà, mẹ đừng đoán mò, con còn nhỏ chỉ muốn làm tốt công việc, chuyện khác tạm thời chưa nghĩ đến!" Ngô Thiến Vân vội vàng giải thích.
Mặt nàng càng ngày càng đỏ, Minh Nguyệt không trêu nữa, "Vậy còn Diệp Phong thì sao? Hai người còn liên lạc không?"
"Gần đây trong cửa hàng có không ít sách mới, tan làm con ghé qua đó lấy mấy quyển, ánh mắt anh ta khá tốt, không biết tìm được ở đâu những cuốn sách rất thú vị."
Ngô Thiến Vân đã trở lại bình thường, rõ ràng không có ý gì khác với Diệp Phong.
Minh Nguyệt cười lạnh, Diệp Phong rõ ràng có ý đồ xấu, "Thấy con không đeo vòng tay, hắn có hỏi gì không?"
Ngô Thiến Vân ngẩn ra, rồi cười nói: "Có hỏi thật, mẹ nói xem một người đàn ông sao lại quan tâm đến vòng tay của con gái."
"Ai nói nam giới thì không thể thích trang sức, nếu người ta thích thì tặng cho hắn đi, dù sao con đi làm cũng không thể đeo cái này." Minh Nguyệt thuận miệng đề nghị.
"Ân! Bây giờ con là phụ nữ trưởng thành, những đồ vật con gái nhỏ này không cần cũng được."
Lúc đầu khi nhận được vòng tay, vốn là nhất thể hồn phách hấp dẫn lẫn nhau, khiến Ngô Thiến Vân có cảm giác quen thuộc mơ hồ, mới có thể giữ lại, hiện tại vòng tay bị Minh Nguyệt đánh tráo, tự nhiên không còn cảm giác đó.
Ngày thứ hai Ngô Thiến Vân đi làm, Minh Nguyệt liền ở nhà vắt óc suy nghĩ, hấp thu yêu lực của đại hoàng đủ dùng một thời gian.
Cần tìm biện pháp thích đáng để giải quyết tàn hồn của Tống Khuynh Nhan, sáng sớm khi thức dậy, Minh Nguyệt xem qua bình tưới hoa, bên trong có một đoàn hồn phách mờ ảo.
Ẩn ẩn có dấu hiệu tan biến, Tống Khuynh Nhan vốn là người không nên tồn tại, bị Thương đạo nhân dùng pháp thuật đặc thù cưỡng cầu mà có được, theo quy luật tự nhiên nàng sẽ nhanh chóng chết yểu.
Lại bị Thương đạo nhân thi pháp làm cho nàng cùng hoàng cẩu cộng sinh, hiện giờ khuyển yêu hồn phi phách tán, không có vật cộng sinh, tàn phách của Tống Khuynh Nhan không chống đỡ được bao lâu.
Ở những nhiệm vụ khác, Minh Nguyệt đều tìm mọi cách giày vò nữ chủ, chuyến nhiệm vụ này lại bị ép phải cứu vãn, theo tàn hồn của Tống Khuynh Nhan ngày càng suy yếu, Minh Nguyệt đã có thể cảm nhận được thế giới nhỏ chao đảo.
Phương Đầu quả nhiên không lừa nàng, thế giới trong sách lấy nữ chủ làm trụ cột, nữ chủ "c·h·ế·t" thế giới sẽ sụp đổ.
Vì nhiệm vụ cũng phải củng cố tàn hồn của nàng, Minh Nguyệt chỉ có thể tăng cường vẽ thêm mấy lá bùa, đảm bảo hồn phách của nữ chủ không tan.
Đây là "ngộ biến tùng quyền", cần thiết phải có một biện pháp ổn thỏa.
Trong tình huống này, tốt nhất là tìm một pháp khí ôn dưỡng hồn phách, ở thế giới không có linh khí này, nhất thời khó mà tìm được loại pháp khí đó.
Minh Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ nàng phải tốn thời gian và công sức tự mình luyện chế một cái, cảm giác quá thiệt thòi.
Càng nghĩ, nàng quyết định sẽ gặp Diệp Phong kia, quỷ tu mấy trăm năm không chừng có biện pháp, đương nhiên, hắn chắc chắn càng muốn làm hai hồn phách nữ dung hợp, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Điều này lại trái với ước nguyện ban đầu của Minh Nguyệt, nếu như hắn không đề xuất, mọi việc đều dễ thương lượng, nếu như hắn cưỡng cầu, vậy chỉ có thể đánh hắn một trận trước rồi mới nói lý lẽ được.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận