Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 685: Cừu nhân cần thiết sống không bằng chết (length: 8184)

Nhìn nam nhân hoảng sợ như chó nhà có tang, Minh Nguyệt cười tủm tỉm, "Yên tâm, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng."
Tống Như Kỳ trong lòng buông lỏng, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, chờ hắn dưỡng tốt thân thể rồi báo thù cũng không muộn.
Bách Bách Linh kinh hô, "Người đâu, mau người đâu, tìm đại phu đến." Nhìn người yêu thương tích đầy mình, nàng khóc lóc thảm thiết.
"Tỷ tỷ còn không biết đi, Tống Như Kỳ ở Kim Loan điện thí quân, bị đuổi bắt trước mặt mọi người, bệ hạ muốn tru di cửu tộc hắn, là ta cầu tình mới giữ lại cho hắn một mạng, bệ hạ đồng ý để ta trông coi, nếu không, tỷ cũng không thấy được hắn."
Nữ chủ dường như choáng váng, trừng to mắt, tựa hồ không thể nào hiểu được hàm nghĩa của những lời này, "Minh Nguyệt, ngươi đừng làm ta sợ, cái gì liên lụy cửu tộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai, tỷ tỷ mang thai, sao người lại ngốc ra, lại nghe không hiểu ta nói gì, ngươi đến giải thích với nàng đi."
Tống Như Kỳ giờ đây ở dưới mái hiên thấp, không thể không cúi đầu, "Bách Linh đừng hỏi, là ta nhất thời hồ đồ làm chuyện ngu xuẩn, ta là gieo gió gặt bão."
Nữ chủ rốt cuộc phản ứng lại, "Vậy ngươi không làm hoàng đế được, ta cũng không làm hoàng hậu được!"
Mạch não của nữ chủ quả nhiên không giống bình thường, Minh Nguyệt suýt chút nữa bật cười, Tống Như Kỳ âm thầm cắn răng, "Là ta si tâm vọng tưởng, thẹn với bệ hạ, về sau ngươi cũng không muốn nói mê sảng nữa."
Bách Bách Linh khóc thút thít, "Sao lại thế này, ngươi thông minh như vậy, lợi hại như vậy, sao lại thất bại?"
Minh Nguyệt cười lạnh, "Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, hắn mà làm hoàng đế, tam thê tứ thiếp, cũng sẽ không thật lòng với ngươi."
"Bệ hạ đã hạ chỉ, bảo công chúa hưu hắn, về sau hắn là của một mình ngươi, bảo hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi không tốt sao?"
Nữ chủ ngẩn người, vậy mà nín khóc mỉm cười, "Về sau tướng công là của một mình ta."
"Bệ hạ nể mặt ta, cho hắn ở lại đây chịu phạt, ngươi có thể cùng hắn ở bên nhau dài lâu." Minh Nguyệt nói.
"Còn có một tin vui quên nói, bệ hạ phong ta làm Hắc Sơn vương, thừa tướng phủ hiện tại là vương phủ của ta, vương gia tỷ tỷ không cần phải cùng tù nhân tư thủ, không bằng chúng ta hưu hắn, đệ đệ sẽ tìm cho tỷ mối lương duyên khác."
"Không! Ngươi không thể chia rẽ chúng ta." Bách Bách Linh sợ hãi kêu.
"Không chịu cùng hắn tách ra, vậy thì ngươi là tội thần gia quyến, cũng phải chịu phạt, ta sao nỡ lòng để tỷ tỷ chịu khổ." Minh Nguyệt ra vẻ nghĩ cho nàng.
Nữ chủ sợ tới mức khóc rống lên, "Không, ta không muốn bị phạt."
"Ta có một biện pháp, muốn ủy khuất tỷ tỷ ở tầng trên, ngẫu nhiên ra ngoài hóng gió, thuận tiện cùng tướng công của tỷ ở bên nhau lâu dài." Minh Nguyệt chân thành nói.
"Thật là ý kiến hay, đúng là may nhờ ngươi nghĩ ra." Bách Bách Linh vui mừng, cho rằng hai tầng mật thất này là Minh Nguyệt đặc biệt làm cho nàng, cảm động đến rơi nước mắt.
Minh Nguyệt nhìn Tống Như Kỳ mặt mày ấm ức mà cười thầm, Tống Như Kỳ mới biết được hắn đã bị giam giữ về chính địa bàn của mình.
Mật thất tầng dưới vốn là nơi hắn cất giữ bảo vật, hiện tại lại bị cải tạo thành nơi giam giữ chính mình, thật là nực cười, nhưng hắn sẽ không nhận thua.
Mặc dù hắn bị bắt, nhưng A Tiếu và đám tâm phúc của hắn vẫn còn ở bên ngoài, chờ bọn họ từ Nam Cương trở về, phát hiện mình bị cầm tù, nhất định sẽ tìm mọi cách cứu hắn.
Bách Minh Nguyệt cổ trùng rất lợi hại, chờ A Tiếu mang vu y Nam Cương về, nhất định có thể chơi chết tiểu tử này, chờ đến khi hắn thoát khỏi lồng giam, tất nhiên sẽ ngóc đầu trở lại, báo mối thù ngày hôm nay.
Hắn chân thành nói, "Ta biết ngươi là nể mặt Bách Linh mới bằng lòng cứu ta, cứu mạng chi ân ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Biết cảm ơn thì tốt, về sau các ngươi cứ ở lại nơi này đi."
Cứ như vậy, nữ chủ chuyển đến tầng dưới thư phòng, tiểu viện A Tiếu từng ở, Thải Nguyệt, Thải Vân hai nha hoàn hầu hạ nàng, Tống Như Kỳ tiếp tục bị nhốt trong thủy lao.
Bách Bách Linh không đành lòng, đau khổ cầu xin Minh Nguyệt thả hắn, hai nha hoàn đã được Minh Nguyệt bàn giao, chỉ có thể trấn an, nói có thể giữ được tính mạng đã là rất tốt.
Vương gia không phải không muốn giúp, sự tình còn đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, dù làm bộ làm tịch cho người khác xem cũng không thể quá phận, chờ qua giai đoạn này tự nhiên sẽ thả hắn ra.
Mà thái tử ba năm, thỉnh thoảng lại phái người tới xem, Bách Bách Linh không thể không tin, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, cách hàng rào cùng Tống Như Kỳ tâm sự với nhau.
Trải qua một loạt đả kích, Tống Như Kỳ đối với nàng đã không còn bao nhiêu tình ý, nhưng cần thiết phải dỗ cho nàng mềm lòng mới có thể bảo toàn tính mạng, đành nén giận, ngon ngọt dỗ dành nàng, lại ngấm ngầm tính toán ngày về của A Tiếu.
Hai tháng sau, A Tiếu một nhóm rốt cuộc trở về, Minh Nguyệt phái khôi lỗi người giấy giám thị, chỉ chờ bọn họ.
Vì Tống Như Kỳ, A Tiếu đi ngày đêm tới Nam Cương, trải qua thiên tân vạn khổ tìm đến cổ sư, đáng tiếc người đã già yếu, căn bản không muốn ra mặt.
Thị vệ đi theo uy hiếp, dụ dỗ, lại chọc giận người ta, hai bên ra tay đánh nhau, cả đám người tổn thất thảm trọng, A Tiếu cũng sinh non.
Cuối cùng, nàng dùng độc phấn giết chết cổ sư, tìm được một quyển cổ tịch, sợ Tống Như Kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không dám chậm trễ, vội vã quay về.
Ai ngờ trên đường đi nghe nói Tống thừa tướng ép vua thoái vị, soán ngôi thất bại bị bắt, ruột gan rối bời, chỉ đành lặng lẽ lẻn vào trong thành.
Lén liên hệ được một vài cá nhỏ sa lưới, biết Tống Như Kỳ bị giam giữ ở phủ trước kia, quyết định lẻn vào vương phủ cứu người.
Nơi giam giữ Tống Như Kỳ không tính là bí mật, A Tiếu đã từng sống ở tầng dưới thư phòng một thời gian dài, quen thuộc địa hình, tự mình dẫn người đi vào.
Lúc này Bách Bách Linh bụng đã lộ rõ, nhưng nàng không muốn hưởng thụ một mình ở trên, bèn mang cơm ba bữa một ngày xuống địa lao, hai người cách hàng rào, một trong một ngoài đang ăn cơm.
Thấy A Tiếu đột nhiên xuất hiện, Tống Như Kỳ kinh hỉ, "A Tiếu, ngươi đã về, mau cứu ta ra ngoài."
Nữ chủ quay đầu nhìn thấy một nữ nhân mặt mày lạnh lẽo, "Tướng công, nàng là ai?"
Tống đại ca phong độ phiên phiên trở nên chật vật như vậy, A Tiếu tràn đầy tức giận, phá khóa cứu người, mấy người lôi Tống Như Kỳ ra khỏi thủy lao, phát hiện hai chân hắn đã bị đánh gãy, ngâm trong nước bẩn lâu ngày bốc mùi hôi thối.
Không khỏi đau lòng xen lẫn phẫn nộ, "Tống đại ca, là ai làm hại huynh, ta muốn báo thù cho huynh!"
Chuyến đi này không thuận lợi, lại mất con, tâm trạng nàng đang rất khó chịu, Bách Bách Linh nhào tới, "Cút ngay, ngươi là ai, đừng động vào tướng công của ta!"
A Tiếu đương nhiên là biết nàng, nhìn bụng dưới đã nhô lên của nàng, nghĩ đến đứa con đã mất, phẫn nộ tung ra một nắm thuốc bột.
Nàng nghiên cứu chế tạo độc dược là để đối phó Minh Nguyệt, nữ nhân này là tỷ tỷ hắn, cũng chẳng phải người tốt lành gì, vậy thì cho nàng nếm thử trước.
"A!" Bách Bách Linh kêu thảm, da thịt bị thuốc bột chạm vào đau đớn kịch liệt, "Cứu mạng! Người đâu cứu mạng!"
Bình thường, khi ở cùng Tống Như Kỳ, nàng đều đuổi nha hoàn ra ngoài, gọi nửa ngày cũng không thấy ai tới, bèn nhào lên người Tống Như Kỳ, "Tướng công mau cứu ta, ta đau quá!"
Tống Như Kỳ đối với nàng không chút đau lòng, đổ hết thù hận với Minh Nguyệt lên người Bách Bách Linh, lúc trước không nên mềm lòng giữ lại đôi tỷ đệ này, mới khiến mình thất bại trong gang tấc.
"Cổ sư đã tìm được chưa?"
A Tiếu gật đầu, "Trong này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi mau!" Kéo nam chủ tàn phế xông ra ngoài, liền đụng phải Minh Nguyệt ôm cây đợi thỏ.
"Đang chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới, giờ có thể một mẻ hốt gọn!"
Tống Như Kỳ mắt lộ vẻ hung ác, tóm lấy Bách Bách Linh đang kêu gào thảm thiết, "Dùng nàng làm con tin!"
Thuộc hạ liền cầm dao găm gác lên cổ nữ chủ, "Để chúng ta ra ngoài, nếu không sẽ giết nàng!"
(còn tiếp)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận