Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 546: Bản thổ nữ phản kích (length: 8483)

Trong kịch bản không hề có đoạn này, khi đó nguyên chủ không chịu chấp nhận hiện thực, làm ầm ĩ rất lớn, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, đại thái thái vừa muốn quản việc trong nhà lại vừa phải lo lắng cho con gái, căn bản không rảnh để ý tới chuyện của tam phòng.
Mà tam thái thái chỉ chú ý đến việc "phủng sát", chỉ cần nữ xuyên không không g·i·ế·t người phóng hỏa, nàng ta vui vẻ ngồi xem kịch.
Nữ xuyên không cùng Phòng mụ mụ đại náo một trận, hẳn là không có người thông báo cho lão thái thái, dù sao thân phận khác biệt, nàng ta có hoàng hậu chống lưng, Phòng mụ mụ chỉ có thể nén giận.
Lần này Minh Nguyệt ngoan ngoãn dưỡng thân thể, đại phòng gió êm sóng lặng, liền lộ ra màn kịch nháo nhào của tam phòng, thêm vào một câu nhắc nhở của Minh Nguyệt, đại thái thái nghi ngờ Ngụy Minh Châu bị tà vật phụ thể, tam thái thái thì lại càng mong thứ nữ xảy ra chuyện, tự nhiên là trợ giúp.
Bất luận thật giả đều nhận định là nàng ta không thích hợp, mời lão cao tăng đến thu thập một phen, phỏng chừng nữ xuyên không tạm thời không dám làm càn.
Nguyên chủ không muốn bị liên lụy đến thanh danh, liền để nàng ta trước chịu chút đau khổ, điệu thấp một chút, chờ đem thân thể rách nát này của nhị tiểu thư dưỡng cho tốt, rồi từ từ thu thập sau.
Minh Nguyệt đã kiểm tra qua, nhị tiểu thư tiên thiên trái tim phát triển không đầy đủ, sinh ra ở nhà giàu sang, được chăm sóc tỉ mỉ mới lớn được như vậy, nếu không đã c·h·ế·t yểu rồi, một trận rơi xuống nước, nhị tiểu thư liền hương tiêu ngọc vẫn.
Hiện giờ chỉ có thể dùng linh khí chậm rãi ôn dưỡng, đem trái tim chưa phát triển tốt tu bổ lại mới có thể chính thức tu luyện.
Cứ như vậy qua ba tháng, sắc mặt tái nhợt của nhị tiểu thư rốt cuộc đã tốt hơn, coi như là người bình thường, đại thái thái cho rằng là phương t·h·u·ố·c mới của Hồ thái y có hiệu quả, lại bao thêm một phần hậu lễ đưa đi.
Hồ thái y tự mình tới xem chẩn, nhìn thấy nhị tiểu thư cơ hồ đã khỏi hẳn cũng âm thầm lấy làm kỳ, đều không thể tin được phương t·h·u·ố·c ôn bổ mình kê lại có hiệu quả như vậy, trở về sau dốc sức nghiên cứu phương t·h·u·ố·c, y thuật càng thêm tinh tiến.
Thân thể khôi phục, Minh Nguyệt lại liên tiếp tu luyện mấy buổi, có thực lực nhất định, liền đề nghị cùng các tỷ muội đi học chung.
Con gái khôi phục khỏe mạnh, đại thái thái buổi tối ngủ đều muốn cười tỉnh, lập tức đáp ứng cho nàng đi học lại.
Trong phủ các vị tiểu thư tuổi tác xấp xỉ, huynh đệ tỷ muội lần lượt xếp hàng, Ngụy Minh Nguyệt là nhị tiểu thư, kỳ thật là đích trưởng nữ.
Phía dưới là nhị phòng thứ nữ, đứng thứ tư Ngụy Minh Hân, tam phòng ngũ tiểu thư Ngụy Minh Châu cùng lục tiểu thư Ngụy Minh Ngọc.
Nhị tiểu thư lớn tuổi nhất vừa mới 15, tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư đều là 14 tuổi, chỉ là tháng lớn nhỏ khác nhau, lục tiểu thư mới vừa tròn 12.
Trong phủ cố ý mời tiên sinh đến dạy học cho các nữ hài, nhị tiểu thư thể nhược nhiều bệnh, thường xuyên xin phép nghỉ, mọi người đều quen thuộc.
Ngày này, các tỷ muội vừa tới lớp học đã nhìn thấy nhị tiểu thư, đều tới chào hỏi.
Ngụy Minh Hân là nhị phòng thứ nữ, di nương của nàng ta được sủng ái, bình thường ăn mặc không khác gì đích nữ, nàng ta tự cao mạo mỹ lại cực kỳ thông minh, là người có học nghiệp ưu tú nhất trong số các tỷ muội.
Nhị tiểu thư thể nhược nhiều bệnh, không có nhiều tinh lực học tập, học nghiệp bình thường, ngũ tiểu thư không người quản giáo, so với nàng ta còn kém hơn.
Lục tiểu thư tuổi nhỏ nhất nhưng lại khắc khổ nhất, không kém tứ tiểu thư là bao.
"Nhị tỷ tỷ nhìn hôm nay tinh thần rất tốt." Tứ tiểu thư di nương thông minh, mỗi lần đều dặn dò nàng ta phải giao hảo với đích nữ của đại phòng, về sau sẽ có lợi cho hôn sự của nàng ta.
"Uống t·h·u·ố·c của Hồ thái y cảm thấy rất tốt, lại không lên lớp thì sẽ không theo kịp các muội muội." Minh Nguyệt thật lòng thưởng thức những thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ này.
"Tỷ tỷ thông minh, cho dù có bỏ lỡ chương trình học cũng có thể đuổi kịp, nếu như tỷ tỷ không chê, muội muội có thể giúp tỷ học bổ túc." Tứ tiểu thư biểu hiện ân cần.
"Vậy thì cảm ơn tứ muội muội!" Minh Nguyệt ánh mắt rơi xuống trên người nữ xuyên không, nói thật ánh mắt của nàng ta không sai, các vị tiểu thư mỗi người một vẻ, nhưng ngũ tiểu thư có tư sắc diễm lệ nhất.
"b·ệ·n·h một trận, cảm giác ngũ muội muội thay đổi, trầm ổn hơn." Chú ý đến ánh mắt đ·á·n·h giá của Minh Nguyệt, nữ xuyên không ưỡn thẳng sống lưng.
Tam thái thái muốn "phủng sát", chí ít ở bề ngoài đối với kế nữ và thân nữ có sự khác biệt, lục tiểu thư mỗi lần cảm thấy ủy khuất, tỷ muội thường cãi nhau, khẽ nói, "Nhị tỷ tỷ chưa quên là ai đã h·ạ·i huynh rơi xuống nước sinh bệnh đi."
Sau khi bị trừ tà, Ngụy Minh Châu rút kinh nghiệm x·ư·ơ·n·g m·á·u, rất là điệu thấp một thời gian, chậm rãi thăm dò chuyện của nguyên thân.
Nàng ta có một mối hôn sự tốt, kế mẫu ngoài mặt sủng ái nhưng trên thực tế cũng không chân tâm, liên tưởng đến những tiểu thuyết đã xem trước kia, nghi ngờ là "phủng sát", đối với muội muội này không có chút hảo cảm nào.
Biết chuyện hai vị tiểu thư rơi xuống nước lúc trước là do nguyên thân phát tính tình mà ra, nàng ta một chút đều không chột dạ, lại không phải nàng ta làm, hơn nữa nguyên thân đã c·h·ế·t, cũng coi như là bồi thường.
Lúc này hừ lạnh nói, "Tuổi còn nhỏ, không học được cái khác lại giỏi châm ngòi chia rẽ, đúng là n·g·ư·ợ·c lại với năng lực vốn có."
"Ngươi, chính là ngươi h·ạ·i nhị tỷ tỷ sinh bệnh, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận?" Lục tiểu thư giận dữ nói.
Ngụy Minh Châu trợn trắng mắt, "Vậy ta còn bị m·ấ·t trí nhớ đây, chịu tội không hề kém cạnh nàng ta."
Triệt để thăm dò rõ tình huống của nguyên thân, nàng ta lại trở nên c·u·ồ·n·g ngạo, nàng ta có hoàng hậu chống lưng, sau này sẽ làm hoàng t·ử phi, đám tỷ muội này không ai có khả năng gả tốt hơn nàng ta, có gì phải sợ.
Minh Nguyệt không muốn đ·á·n·h võ mồm, "Tiên sinh sắp đến rồi, mọi người nhập tọa đi!"
Nữ hài không cần tham gia khoa cử, nội dung lớp học cũng không khó, tiên sinh còn cố ý đặt câu hỏi xem nhị tiểu thư b·ệ·n·h một trận, có bỏ lỡ chương trình học hay không.
Minh Nguyệt đã làm bao nhiêu lần khuê tú cổ đại, trả lời đúng quy củ, tiên sinh rất là hài lòng, thuận tiện đặt câu hỏi cho những người khác.
Tứ tiểu thư cùng lục tiểu thư biểu hiện cũng không tệ, nữ xuyên không trả lời ông nói gà bà nói vịt, tiên sinh âm thầm thở dài.
Lại để cho mọi người viết một bài chữ lớn, kém cỏi nhất lại là Ngụy Minh Châu, "Chữ của ngũ tiểu thư thụt lùi quá nghiêm trọng, mềm nhũn không có khí khái, có chỗ còn thiếu nét bút, sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn!"
"Chữ như người, các ngươi ngày sau xuất giá mà không viết được chữ đẹp, sẽ làm trò cười cho t·h·i·ê·n hạ." Biết ngũ tiểu thư cùng hoàng t·ử có hôn ước, tiên sinh nói thêm một câu.
Nữ xuyên không không phục, nàng ta là người hiện đại, sao có thể so với đám cổ nhân từ nhỏ đã viết chữ bằng b·út lông này, chính mình là sinh viên đại học đường đường, chẳng lẽ còn không bằng đám lão cổ hủ này.
"Ta chỉ là do bệnh tật nên t·h·ủ· đ·o·ạ·n vô lực, nhưng điều này không có nghĩa là ta không có tài hoa, tiên sinh ra một đề tài để khảo ta về t·h·i từ đi."
Lục tiểu thư nhịn không được bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì, "Vóc dáng to lớn như bê con còn dám nói thể trạng ốm yếu vô lực, nhị tỷ tỷ mới là người thể nhược nhiều bệnh, tay chân yếu ớt, mà người ta còn có thể viết chữ đẹp."
Tứ tiểu thư cũng châm biếm, việc khác thì còn được, bình thường Ngụy Minh Châu sợ nhất là làm thơ, hôm nay lại dám phát ngôn bừa bãi, chủ động muốn tiên sinh ra đề mục khảo nàng ta, chẳng lẽ m·ấ·t trí nhớ liền muốn làm gì thì làm sao?
Tiên sinh còn không biết học sinh của mình trình độ thế nào, thấy nàng ta một mực kiên trì, chỉ có thể mở miệng, "Ta thấy trong viện hoa cúc nở rất đẹp, vậy mời các vị tiểu thư lấy hoa cúc làm đề, không câu nệ cách luật, làm một bài thơ, nếu cảm thấy làm thơ không tốt thì vẽ tranh cũng được."
Tiên sinh rất khoan dung, các vị tiểu thư lập tức hành động, Minh Nguyệt cũng không có ý định thể hiện, liền nhấc bút vẽ bức tranh "Thu cúc ngạo sương đồ".
Tứ tiểu thư cùng lục tiểu thư đều muốn giật giải nhất, vắt hết óc, nghĩ đi nghĩ lại mới đặt bút, mà Ngụy Minh Châu đã tính trước, trực tiếp đặt bút viết, là người hoàn thành đầu tiên.
Tiên sinh lần lượt bình phẩm, tranh của Minh Nguyệt rất sống động, thơ hoa cúc của hai vị tiểu thư, mỗi người một vẻ, không phân cao thấp.
Cuối cùng mới cầm bài của ngũ tiểu thư lên, đập vào mắt là nét chữ vẫn mềm oặt như cũ, còn có chỗ thiếu nét, nhưng xem kỹ một chút liền cảm thấy bài thơ này viết cực kỳ hay, nhịn không được đọc lên.
"Cô tiêu ngạo thế mang th·e·o ai ẩn, đồng dạng nở hoa làm nền trễ? Thật là một câu hỏi tuyệt hay xuyên suốt cổ kim!" ( * Dịch nghĩa: Lẻ loi kiêu ngạo, mang theo dáng vẻ ẩn dật của ai, cùng là hoa cúc nở, sao lại nở muộn như vậy?*)
Minh Nguyệt nghe xong nhịn không được cười thầm, quả nhiên là nữ xuyên không, tuyệt đối sẽ đạo văn, đây rõ ràng là bài "Vấn cúc" của Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Đồ đạo văn không biết xấu hổ!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận