Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 624: Bị ép hóa yêu mụ mụ (length: 8451)

Vậy mà lại không khách khí như thế, Minh Nguyệt không thèm nể mặt, nhấc chân đem người đạp ngã xuống ghế sofa.
Không nói một lời liền động thủ, Diệp Phong chật vật đứng dậy. Mặc dù có ghế sofa cản lại một cước này nhưng thật hung ác, hắn đường đường làm quỷ tu mấy trăm năm, sau khi chuyển thế vẫn còn giữ lại ký ức, từ nhỏ đã luyện võ, vậy mà không phòng được một bà cô trung niên đánh lén, trong lòng thực sự nén giận.
"Ta đến đây với ý đồ gì, hẳn là ngươi cũng đã rõ. Ngươi cần phải lập tức thả Tống Khuynh Nhan!" Hắn hung ác nói.
Minh Nguyệt cười lạnh, "Ngươi đây là thái độ cầu người sao? Không sợ ta nhất thời không cao hứng, trực tiếp làm nàng hồn phi phách tán à."
"Không! Ngươi không thể làm như vậy, nàng là người vô tội!" Diệp Phong vốn định đánh đòn phủ đầu, không ngờ Minh Nguyệt càng thêm cứng rắn.
Chỉ đành dịu giọng, cầu khẩn nói: "Tiền bối, có lẽ người không biết chuyện của ta và nàng, ta sẽ kể cho người nghe, người sẽ hiểu rõ chúng ta gian nan đến nhường nào, hy vọng người có thể tác thành."
Minh Nguyệt khoát tay, "Ta không muốn nghe bất kỳ câu chuyện nào cả, ta chỉ biết một sự thật, là ngươi lòng mang ý đồ xấu, cố ý đem chiếc vòng tay kia đưa đến tay con gái ta."
Diệp Phong vội nói: "Ta là vì muốn tốt cho nàng, nàng và Khuynh Nhan vốn là một thể, ta muốn để nàng khôi phục ký ức kiếp trước."
"Ha ha!" Minh Nguyệt cười lạnh, "Ngươi muốn, nhưng ngươi có từng hỏi qua nàng có nguyện ý hay không."
"Ngươi đã nói là ký ức kiếp trước, người chết như đèn tắt, ai còn quan tâm kiếp trước mình là người hay quỷ, chỉ cần sống tốt kiếp này là đủ!"
"Tiền bối sao lại có thể lãnh khốc vô tình như vậy, Khuynh Nhan thuở nhỏ vận mệnh thăng trầm, rất đáng được đồng tình. Còn có Ngô Thiến Vân chưa dung hợp tàn hồn, nàng là không hoàn chỉnh." Diệp Phong cố gắng thuyết phục Minh Nguyệt.
"Nàng là con gái ngươi, ngươi không muốn nàng hồn phách không được đầy đủ sao."
"Nàng có hoàn chỉnh hay không, không phải do ngươi quyết định. Ta thấy nàng bộ dạng bây giờ rất tốt." Minh Nguyệt bĩu môi nói.
"Ngươi chỉ nhắc tới tàn hồn Tống Khuynh Nhan, sao không nhắc tới con khuyển yêu kia? Làm một cái yêu hồn đến, rõ ràng là ngươi có mưu đồ bất chính, ngươi muốn hại ai!"
Diệp Phong vội vàng giải thích, "Tiền bối hiểu lầm, mục đích duy nhất của ta là hy vọng nàng khôi phục ký ức, ta và nàng kiếp trước tình duyên chưa dứt, kiếp này có thể nối lại!"
"Ha ha, kiếp trước kiếp này thật vĩ đại nha, đáng tiếc không phải là điều chúng ta mong muốn. Tin tưởng ngươi đã nhìn ra, Thiến Vân càng yêu thích Ôn Hạo, ngươi nên ở nơi mát mẻ đi!"
Diệp Phong nổi giận, "Nói mãi không thông! Xem ra ta phải cho ngươi nếm chút lợi hại, mau giao Khuynh Nhan ra đây, đợi nàng hồn phách quy vị, ngươi sẽ biết thế nào mới là tốt cho nàng!"
"Cầu người thì nên có bộ dạng cầu người, có ai ngang ngược như ngươi sao!" Đáp lại hắn là hai cái tát của Minh Nguyệt.
Diệp Phong sớm đã nghĩ trở mặt, vũ khí trong tay mà lại không chống đỡ được Minh Nguyệt. Đây không phải đánh lén, mà là quang minh chính đại ra tay.
Bị tát đến mức da mặt nóng rát, Diệp Phong theo bản năng nắm chặt bảo kiếm, trong lòng lại càng thêm lạnh lẽo, đối thủ quá mạnh, phải làm sao bây giờ.
Hai bàn tay giống như làm nam chủ choáng váng, thấy hắn không nhúc nhích, Minh Nguyệt bĩu môi nói, "Mấy trăm năm quỷ tu chỉ có thủ đoạn này thôi sao?"
Diệp Phong giật mình, "Sao ngươi biết?"
Nam chủ này hình như đầu óc có chút vấn đề, mặc kệ đi, trong kịch bản nguyên chủ thê thảm như vậy, hắn không thể thoát khỏi trách nhiệm, trước tiên đánh một trận rồi tính.
Minh Nguyệt lại cho hai bạt tai, Diệp Phong dù sao cũng là kẻ có huyết tính, đánh không lại liền liều mạng!
Dựng bảo kiếm lên tấn công, hai người quấn lấy nhau. Luận về đánh nhau thì không ai có thể qua được Minh Nguyệt, dù cho Diệp Phong có đạo pháp gia trì, các loại pháp khí đều mang ra mà vẫn chỉ có phần bị ngược.
Bị Minh Nguyệt ấn xuống đất đánh cho một trận nhừ tử, làm hắn hoàn toàn thay đổi, há miệng phun máu, xem chừng tổn thương không nhẹ, Minh Nguyệt mới thu tay.
"Cầu người thì phải có thái độ cầu người, có lẽ ta thấy các ngươi đáng thương, có thể giúp một chút!"
"Phịch thông!" Bị đánh đến mức hoài nghi nhân sinh, Diệp Phong nằm trên đất làm cá khô nhưng lỗ tai vẫn rất thính.
Nghe vậy liền quỳ xuống ngay, "Cầu tiền bối thành toàn!"
Mới vừa rồi còn nói nam chủ đầu óc không tốt, sao lập tức liền thay đổi rồi?
Giữ một vẻ mặt lạnh như tiền, thật sự dập đầu, đích xác làm ra tư thái cầu người. phỏng chừng hắn trời sinh đã có khuôn mặt lạnh lùng không biết cười, Minh Nguyệt âm thầm oán thầm.
"Như vậy mới đúng!" Ngồi trên sofa vắt chéo chân, Minh Nguyệt lạnh lùng nói, "Người phải biết thân biết phận, dù cho ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng ngươi đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ!"
Trong kịch bản hắn đã thành công, nhưng lại làm hại Tạ Minh Nguyệt và Ngô Thiến Vân kết cục thê thảm, tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.
Diệp Phong thật không cảm thấy mình sai ở đâu, nhưng đánh không lại người ta, cũng không dám cãi lại, "Tiền bối, ta thật không có ác ý, chỉ hy vọng con gái ngài có thể khôi phục ký ức."
"Khôi phục ký ức, để nàng triệt để bị Tống Khuynh Nhan thay thế sao?" Minh Nguyệt cười lạnh, "Như vậy mà còn không gọi là ác ý, đổi lại là ngươi, ngươi có nguyện ý bị người khác thay thế không?"
Diệp Phong vội vàng giải thích, "Đây không gọi là thay thế, chỉ là khôi phục ký ức kiếp trước của nàng, tình cảm tốt đẹp như vậy, nàng nhất định không muốn quên."
"Giống như ngươi sao!" Minh Nguyệt lạnh lùng nói, "Kiếp trước của ngươi hẳn là không phải tên Diệp Phong."
Diệp Phong thành thật gật đầu, "Ta vốn tên là Lạc Phong, cùng Khuynh Nhan vừa gặp đã yêu, hai trái tim hòa hợp, nhưng vào ngày đại hôn của chúng ta, lại bị sư phụ chia uyên rẽ thúy."
"Khuynh Nhan vô tội chết thảm, ta sống không còn gì luyến tiếc tự sát đi theo. Đáng tiếc tại địa phủ bồi hồi hồi lâu vẫn không tìm được bóng dáng nàng, ta liền hóa thành quỷ tu, hy vọng thực lực bản thân cường đại để tìm lại nàng!"
"Cũng may ông trời chiếu cố, cuối cùng ta cũng tìm được thân thể chuyển thế của nàng, chính là con gái ngài, Ngô Thiến Vân. Hy vọng tiền bối không nên ngăn cản, để chúng ta tiến tới bên nhau!"
Minh Nguyệt thở dài nói: "Xem ra ngươi mang ký ức chuyển thế đầu thai, tuy rằng ngươi bây giờ tên là Diệp Phong, nhưng từ đầu đến cuối ngươi chỉ coi mình là Lạc Phong. Vậy ngươi có từng nghĩ tới cảm tưởng của cha mẹ và người thân Diệp Phong?"
Diệp Phong hoàn toàn thờ ơ, không hề động lòng, "Cái thân thể này không cha không mẹ, là cô nhi!"
"Ha ha, ngươi đúng là biết chọn, đáng tiếc Ngô Thiến Vân có cha có mẹ, ta thấy không thể nào để nàng bị người thay thế." Minh Nguyệt trực tiếp cự tuyệt.
Diệp Phong hận nghiến răng, nhưng toàn bộ bản lĩnh của hắn đều đã dốc hết, nhưng đứng trước mặt người ta thì lại không có chút sức hoàn thủ nào, bị đánh cho gần chết.
Chỉ có thể hiểu rõ lý lẽ, đả động lòng người, "Cầu tiền bối thương hại, thành toàn cho chúng ta."
Minh Nguyệt cười khẽ, "Ngươi không hiếu kỳ, ta rốt cuộc là ai sao?"
Diệp Phong đương nhiên tò mò, vội nói, "Tiền bối thủ đoạn cao minh, vãn bối thật sự không đoán ra được."
Minh Nguyệt yếu ớt thở dài, "Khuyển yêu thực lực không tệ, đáng tiếc lại gặp phải ta, yêu khí tác dụng lên ta, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, nếu như ta vẫn là Tạ Minh Nguyệt ban đầu, một người bình thường thì làm sao có thể đối phó với khuyển yêu thực lực cường đại?"
Diệp Phong thật chưa từng nghĩ tới việc này, hắn có tư tâm, hao tâm tổn trí đưa người yêu đi đầu thai, vì nàng chọn lựa mẫu thể thích hợp nhất.
Đại Hoàng cùng Khuynh Nhan cộng sinh, hồn phách dây dưa, chỉ có mượn cơ hội đầu thai mới có thể để hồn phách của bọn họ tách rời, xem Ngô Thiến Vân thì biết là sự tình đã thành công.
Hắn mới có thể hao tâm tổn trí đưa trả vòng tay, trong tình huống bình thường hồn phách khuyển yêu sẽ bị nhục thân Tạ Minh Nguyệt hấp dẫn, làm nó thoát khỏi nỗi khổ bị giam cầm, trực tiếp làm người.
Khuynh Nhan cũng có thể dung hợp Ngô Thiến Vân, sống lại lần nữa, đây là chuyện tốt vẹn toàn đôi bên. Giờ phút này nghe Minh Nguyệt chỉ ra, không khỏi có chút chột dạ.
Lập tức biện hộ cho mình, "Tiền bối có chỗ không biết, Tạ Minh Nguyệt này chính là công đức chó đầu thai, cùng tàn hồn khuyển yêu hữu duyên, dung hợp sau vừa là người vừa có yêu lực, cũng không thiệt thòi."
( Kết thúc chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận